LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 288

“Nếu mày đụng đến tao, thằng đểu, có nghĩa là mày đã tự ký án tử hình

cho mình rồi đấy! Hiểu không?” Will rống lên, mặt méo lại vì sợ.

“Tao có thể tìm Bộ tộc ở đâu?”

Brady và tay vệ sĩ cùng lùi lại một bước rồi quan sát hai người, không

thể đưa ra quyết định.

“Mày đang làm một điều cực kỳ điên rồ đấy!” Gã đàn ông tóc nâu nhỏ

thó nói với vẻ thương hại, ánh mắt pha lẫn tức giận và sợ hãi.

Lưỡi dao bị ấn sâu xuống và để lại một vệt đỏ trên da. Will hét lên: “Chó

chết! Đồ bệnh hoạn! Thằng chết giẫm! Mày nghe không? Thằng chết
giẫm!”

“Tao chỉ cần nhấn thêm chút nữa thôi, những gì bẩn thỉu trong cơ thể

mày sẽ chảy đầy tấm thảm lót sàn đẹp đẽ này. Và ngay cả nếu tao chết, ít ra
tao cũng đã góp phần làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, vậy nên hãy
nói tao nghe những gì tao muốn biết!” Kermit đột nhiên hét lên, mắt lồi ra.

Brady chợt hiểu ra rằng anh đã kéo lầm người đi với mình, một người

hoàn toàn mất lý trí, và càng dấn sâu vào cuộc tìm kiếm lạ lùng này, sự điên
rồ càng có cơ hội bộc phát từ trong con người anh ta.

Một gã tồi, nhưng lại là người duy nhất có thể mở giúp mình cánh cửa

của sự thật.

“Tao không biết họ ở đâu hết!” Will đầu hàng. “Thi thoảng họ có tới đây,

có vậy thôi.”

Sự tò mò của Brady đột nhiên trỗi dậy và anh vội vã hỏi mà không hề

suy nghĩ: “Một người cao lớn, tóc kiểu dreadlock và răng được mài nhọn,
anh có ấn tượng gì không?”

“Đó là thủ lĩnh của họ. Hắn ta đã ở đây vào tối Chủ nhật.”

Brady tỏ ra kinh ngạc. Không thể nào. Anh đã nói chuyện với hắn vào tối

Chủ nhật, rất muộn, trong rừng. Làm sao anh có thể quên được! Lúc ấy họ
ở trên đồi Catskill, và đã có tuyết rơi, đường không thể đi được, Brady và
Annabel đã phải đợi xe dọn tuyết đến vào sáng hôm sau thì mới có thể về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.