LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 290

với món đậu lăng tối nay đấy!”

Lúc lưng đã dán vào cánh cửa, Kermit ra hiệu để Brady mở cửa.

“Đi đi, anh có địa chỉ rồi đấy,” anh ta nói với chàng nhà báo, “anh muốn

tiếp cận nhóm Bộ tộc, anh sắp đạt được điều đó rồi! Đi đi, còn tôi, tôi sẽ
giữ chúng ở đây một lúc nữa để đảm bảo rằng chúng sẽ không đuổi theo
anh và sau đó tôi sẽ chuồn. Nếu chúng dám làm như vậy với anh thì đừng
lo, anh bạn ạ, tôi sẽ trả thù cho anh và chúng sẽ phải chết!”

Kermit liên tục chảy mồ hôi hột, hơi thở gấp gáp, như đang bị giày vò

bởi một cơn điên loạn. Brady không biết phải quyết định ra sao. Với anh để
anh ta ở lại đây, giống như chính mình gây ra một tội ác vậy.

Chính anh ta đã đẩy hai người vào tình huống này! Vậy thì anh ta phải tự

giải quyết thôi.

Nhưng cũng không hoàn toàn là như vậy, Brady nhanh chóng nhận ra

điều đó. Anh mới là nguyên nhân dẫn đến cái ngày điên rồ này. Chính anh
mới là người đến tìm anh ta.

“Biến đi!” Kermit hét lên. “Nhanh lên! Và đừng quên là anh đang phục

vụ sự nghiệp của chúng ta: Anh đang rửa sạch nỗi nhục mà lũ lợn này gây
nên? Anh đang lau dọn thế giới này?”

Và trong tiếng la hét của người dẫn đường điên loạn, Brady lao ra phố

rồi cắm đầu chạy nhanh hết mức có thể.

Xa nhất có thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.