LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 298

Ngay lập tức loạt đạn của tiểu liên HK MP-5 như hút hết không khí xung

quanh nữ thám tử. Cô nghĩ rằng mình đã nhìn thấy những viên đạn bay rồi
ghim vào tường trước khi một phát súng dài và bớt khô khan hơn đột nhiên
chiếu sáng căn nhà.

Là một cây súng nạp đạn kiểu bơm, cô hiểu ra.

Một bàn tay nắm lấy cổ áo chống đạn của cô rồi kéo cô lùi lại đằng sau.
Là Jack.
Họ vừa bắn vừa lùi.

Trong vòng mười giây, tất cả mọi người đều đã ra khỏi căn nhà Annabel

nhìn thấy hai người trong đội kéo một người bị thương đang co quắp và rên
rỉ.

“Gọi cấp cứu! Người đội trưởng hét lên.” Taylor và Padoue chặn hậu ở

sân sau, Golding, Lyle và Mortisson phía trước, những người khác chăng
dây bảo vệ! Gọi chi viện đến sơ tán hàng xóm! Và gọi cấp cứu! Nhanh lên!

Tiếng bộ đàm liên tục vang lên, mọi người chạy quanh tòa nhà liên tục

hỏi thăm tình hình. Ai đã bị bắn? Trong nhà có bao nhiêu mục tiêu? Cú bắn
trả có trúng ai không?

Annabel cùng Jack nấp sau một chiếc ô tô.
“Anh em nhà Triponelli đã chiếm được lợi thế,” cô bình luận sau khi lấy

lại được chút bình tĩnh và sáng suốt. “Anh có thấy chuyện gì đã xảy ra
không? Một người của mình đã bị hạ, không biết họ có kịp bắn hạ tên đã nổ
súng không?”

“Anh cũng không biết,” Jack vừa nói vừa ngó đầu lên quan sát căn nhà,

“nhưng sao bỗng nhiên căn nhà lại im ắng đến kỳ lạ thế nhỉ?”

Những chấm đỏ của ống ngắm laser in hình trên khắp mặt tiền.
“Thật là lộn xộn!” Annabel nói. “Em vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang

xảy ra thì anh đã đẩy em ra ngoài. Anh ổn không?”

“Anh không nghe rõ nữa, còn lại mọi thứ đều ổn.”

“Anh có nghĩ chúng sẽ diễn lại trận Fort Alamo

*

với chúng ta không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.