LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 84

ấy là một cô gái… nói thế nào nhỉ? Rạng rỡ ư? Tóm lại là vui vẻ, giống
như trên bức ảnh này. Sau vài tháng, cô ấy tỏ ra hơi khép kín, thái độ cũng
thay đổi. Từ một hai tháng trở lại đây, cô ấy trở nên ủ dột, nếu không muốn
nói là suy sụp.”

“Thấy không, anh cũng biết nhiều chuyện đấy chứ! Có nhiều người đến

thăm cô ta không?”

“Tôi không biết. Tôi đâu có theo dõi cô ấy. Ngoài gã tóc nâu cao lớn hay

đến đây, tôi không thấy ai khác.”

“Lần cuối cùng anh nhìn thấy anh ta là khi nào?”
“Tôi không nhớ rõ lắm, tôi nghĩ khoảng hai tuần trước. Nhưng ban nãy

có thể anh ta vừa ở đây, ngay trước khi anh đến.”

Jack thẳng người lên, đột nhiên tập trung chú ý.
“Tôi nghe thấy có tiếng động trong phòng,” người hàng xóm tiếp tục,

“sau khi nghe thông báo tìm người làm chứng trên ti vi, tôi cảm thấy lo
lắng, tôi muốn biết liệu có phải cô ấy đã quay về nhà không, tôi sang gõ
cửa, thậm chí mấy lần. Chẳng có ai trả lời, thế là tôi về nhà. Nhưng một hai
phút sau gì đó, tôi nghe thấy tiếng chân người ở hành lang, có ai đó vừa ra
khỏi nhà Rubis, tôi chắc chắn.”

“Mãi đến giờ anh mới nói với tôi điều đó sao?”

“Chính anh đã không nói gì với tôi cả! Cái trò ‘còn quá sớm để có thể

chắc chắn về bất cứ điều gì’ cũng dễ chơi thôi! Nếu cô ấy thực sự mất tích,
thì cần phải nói thật, anh bạn ạ!”

Jack nghĩ tốt hơn là lờ đi.
“Anh có kịp nhìn xem đó là ai không?”

“Không, cửa nhà tôi không có lỗ quan sát. Tôi cũng không muốn bị

phiền hà.”

“Anh muốn tôi tin rằng anh thậm chí đã không ngó ra xem là ai?”
“Tôi không nói vậy? Tôi không mở cửa ngay lúc đó. Tôi đã đợi một lúc

để chắc gã đó đã đi xa rồi mới ngó đầu ra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.