LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 121

Tôi ngồi bên Ma. Bà có dáng người nhỏ nhắn, cao khoảng 1m6

và mặc bộ đồ màu be. Bà luôn mặc quần áo theo bộ, bộ tím, bộ be,
các loại đồ bộ đơn sắc. Và bà luôn miệng nói bà không đẹp, nhưng
không phải vậy. Bà nắm lấy tay tôi bằng cả đôi bàn tay của mình
và bắt đầu vuốt ve tay tôi.

“Cháu muốn cho bà xem những gì cháu đang làm,” tôi nói.

“Cháu muốn bà biết tại sao cháu lại đi xây trường.”

Tôi đã lấy ra những gì tôi chuẩn bị – 3 bức ảnh. Bức đầu tiên

chụp Nith, Nuth và Tamund. Tôi kể cho bà nghe câu chuyện về hôm
tôi gặp chúng khi ngôi trường đang được xây dựng, và việc chúng háo
hức đi học thế nào. Tôi nói với Ma về việc ngôi trường này sẽ thay
đổi hoàn toàn cuộc sống của chúng ra sao.

“Ôi, tuyệt quá!” bà gật đầu, bắt đầu dần có cảm nhận như tôi.

Bức ảnh thứ hai là ngôi trường đã hoàn thành ở Pha Theung.

Những bức tường màu trắng tương phản với màu đỏ của mái trường
và màu xanh của cửa chớp. “Ôi, đẹp quá! Tuyệt quá! Cháu biết
không, nó trông giống hệt ngôi trường bà từng học! Trước khi họ
bắt bà nghỉ học và đưa bà đến trại tập trung, trường học của bà
cũng như thế này đấy,” bà nói bằng thứ giọng Hungary đặc sệt.

“Giờ cháu muốn cho bà xem điều đã thôi thúc cháu. Bức ảnh

này là lý do mà cháu đã đi đến tất cả những địa điểm như thế ở
nước ngoài, đến tất cả những ngôi làng đó và xin nghỉ việc tạm
thời. Đây là những gì cháu muốn tạo ra nhất trên thế giới.” Tôi
cho bà xem bức ảnh thứ ba, đó là một tấm biển lớn trên lối vào
trường.

Bà nheo mắt đọc dòng chữ trên tấm biển, nhưng không thể vì

không đeo kính. “Chờ một lát, để bà đi lấy kính.” Bà chỉ ngón tay
vào từng từ và lẩm nhẩm đọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.