LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 122

“Sở Giáo dục Luang Prabang, Hãy cho trẻ được lựa chọn, Bút chì

Hứa hẹn. 2009.” Bà dừng lại, nhìn sang tôi và mỉm cười. Sau đó, bà
quay lại và tiếp tục đọc, “Xin dành tặng…”

Bà lấy tay đưa lên miệng, khuôn mặt đầy sự kinh ngạc. Bàn tay

bà bắt đầu run rẩy. Bà nhìn tôi và đôi mắt ngấn lệ. Bà quay lại
nhìn bức ảnh và tiếp tục đọc, “Xin dành tặng Eva Braun…” Bà bật
khóc và tôi cũng vậy. Chúng tôi cố gắng nói gì đó, nhưng không ai
có thể cất lời. Bà chỉ lần tìm tay tôi và siết chặt nó. Chúng tôi
ngồi cạnh nhau và khóc trong hạnh phúc.

“Tuyệt quá. Sao, sao lại là tặng bà?” bà hỏi.

“Bà đã làm rất nhiều điều cho cháu, Ma. Bà đã vất vả nhiều

rồi. Cháu không thể tặng bà thẻ thành viên các câu lạc bộ golf hay
phiếu nhận quà tặng. Cháu muốn làm điều có ý nghĩa nhất có
thể cho bà, để bà biết rằng di sản của bà sẽ kéo dài mãi, và bà đã
giúp cuộc sống của những người khác tốt hơn. Cháu thành lập Bút
chì hứa hẹn để có thể xây dựng trường học và dành tặng nó cho bà.”

Chúng tôi đã ôm nhau khóc, và sau khi trấn tĩnh lại, Ma nói:

“Adam này, bà mong là mình có thể nói được cảm giác lúc này thành
lời. Nó giống như động lực đã thôi thúc bà phải sống sót trước kia.
Bà sống vì lẽ này. Cảm giác lúc này giống như mọi thứ đang ùa về,
mọi thứ bà đã phải chịu đựng đang trở lại với bà, nhưng theo hướng
tích cực. Tất cả những điều tồi tệ mà bà đã trải qua là nền tảng để
những điều tốt đẹp này xảy ra.”

Tôi gật đầu, tôi vẫn không thể nói nên lời, mà chỉ nuốt từng lời

bà vừa nói. Chúng ta sống được là nhờ sự hy sinh của những người đi
trước, nhưng chúng ta có thể khiến họ cảm thấy những ảnh hưởng
mà họ mang lại vô cùng giá trị thường xuyên đến mức nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.