LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 77

Sau bữa sáng muộn, tôi gặp Dennis, chúng tôi đi dạo trong Công

viên Trung tâm. Đó là một buổi chiều tháng Chín ấm áp tuyệt đẹp,
mang theo chút hơi thở gấp gáp còn rớt lại của mùa hè; lá vẫn chưa
đổi màu. Nhưng một cảm giác căng thẳng bao trùm cả thành phố.
Chúng tôi đang ở đỉnh điểm của một cuộc khủng hoảng kinh tế toàn
diện. Vài tháng trước, Lehman Brothers đã tuyên bố phá sản, còn
Bear Stearns cũng xuống đáy. Tình trạng cắt giảm lao động lan
rộng. Vài bạn bè của tôi vừa mới đi làm chưa được bao lâu đã bị sa
thải và phải về nhà ăn bám bố mẹ.

Dennis thì chọn bỏ việc ở Ngân hàng New York để xây dựng một

công ty khởi nghiệp cho phép các cá nhân kêu gọi tài trợ từ cộng
đồng để làm phim điện ảnh. Cậu ấy và Zach, hai người bạn đã cùng
tôi đi du lịch đến Đông Nam Á nhiều năm trước, đã gọi vốn thành
công từ các nhà đầu tư mạo hiểm để theo đuổi giấc mơ của mình.

“Tớ ngưỡng mộ sự dũng cảm của cậu khi cậu bỏ công việc ổn

định,” tôi nói khi chúng tôi đi lòng vòng trong công viên. “Nhưng kế
hoạch của tớ là làm việc 20 năm nữa, kiếm thật nhiều tiền, sau đó
dùng số tiền kiếm được và mạng lưới những người quen biết để
xây dựng trường học ở các nước đang phát triển. Nhưng tớ chỉ dám
chấp nhận rủi ro khi đã có nền tảng tài chính vững vàng.” Tôi tin là
mình đã tính đúng hướng.

“Cậu nhầm rồi,” Dennis nói. “Giờ mới là lúc để mạo hiểm. 20

năm sau, cậu sẽ có gia đình và những ràng buộc. Lúc đó cậu không
thể mạo hiểm. Cậu sẽ phải gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm. Bây
giờ, khi chúng ta còn trẻ thế này, mới là lúc nắm lấy cơ hội.” Cậu
ấy đã đưa ra đúng vấn đề, nhưng không dừng lại ở đó. “Vả lại,
chẳng có lúc nào tốt hơn lúc này để khởi sự làm một cái gì đó, khi
nền kinh tế đang sa sút như bây giờ. Như tớ thấy thì ít nhất tớ
đang dám thử tạo ra thứ gì đó tuyệt vời, một thứ sẽ mang lại cho tớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.