LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 80

Đúng lúc đó, sân khấu ở Trung tâm Lincoln vụt tối, ánh sáng

chuyển sang phía khán giả, báo hiệu giờ nghỉ giải lao.

Tôi thấy Ren, bạn tôi, ở lối đi. “Tớ phải đi đây,” tôi nói.

“Nhưng mới giải lao thôi mà,” cậu ấy đáp lại, trông vô cùng bối

rối.

“Tớ biết chứ, nhưng tớ phải đi. Vừa xảy ra một chuyện và giờ mọi

thứ khác rồi. Tớ phải đi lấy laptop để bắt đầu viết các ý tưởng
ra.”

Ren thuyết phục tôi ở lại đến cuối buổi diễn, và tôi đành ngồi

lại đến phần hai, đầu óc quay cuồng. Tôi đã định ghé qua hai
bữa tiệc sau buổi diễn, nhưng sau khi ra khỏi thính phòng Avery
Fisher, tôi nhắn tin cho hội bạn, Tối nay tớ không đến được. Có
một điều lớn lao vừa xảy ra, ngày mai tớ sẽ gọi cho cậu.

Tôi cũng nhắn tin cho cha mẹ: Mai con sẽ về nói chuyện với

cha mẹ. Tối nay con vừa nghĩ ra một ý tưởng và cần thực hiện nó.

Họ trả lời: Cứ bình tĩnh. Hẹn gặp con sáng mai.

Tất cả mọi thứ cùng nhau kéo đến. Tôi sẽ dùng thời gian thực

tập bên ngoài để thành lập một tổ chức, đưa nó vào hoạt động trong
thời gian nghỉ phép sáu tháng này, sau đó quay trở lại Bain và tiếp
tục điều hành nó tay ngang như cách Jen và bạn bè của cô ấy làm
với tổ chức của họ. Tôi sẽ không phải nghỉ việc để bắt đầu làm việc
gì đó có ý nghĩa, tôi cũng sẽ không phải chờ vài chục năm nữa mới
làm vậy. Có lẽ điều quan trọng nhất là sau khi sống ích kỷ quá lâu,
tôi sẽ xây dựng một ngôi trường và dành tặng nó cho Ma. Việc làm đó
sẽ cho bà biết bà quan trọng thế nào với tôi và đảm bảo bà đã để lại
một di sản có thể ảnh hưởng đến nhiều thế hệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.