LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 9

D

Lời tâm niệm 1.

Sao phải bình thường?

ù chưa bao giờ chính thức phân chỗ ngồi ở bàn ăn, nhưng
chúng tôi luôn biết mình phải ngồi đâu trong bữa tối ngày
thứ Sáu. Cha tôi ngồi ở đầu bàn, anh trai tôi và tôi ngồi bên

phải ông, còn em gái và mẹ tôi ngồi bên trái. Chúng tôi thường có
vài người bạn và họ hàng đến dùng bữa cùng. Những thành viên
tham dự có thay đổi đôi chút giữa các tuần nhưng sự nhiệt tình
trong cuộc tranh luận thì vẫn nguyên như thế. Và thường thì, sức
nóng luôn đến từ vị trí đầu bàn.

thị trấn quê tôi, cha tôi nổi tiếng là một người cha đáng sợ.

Ông tham gia huấn luyện và chơi gần như mọi môn thể thao với
cường độ cao không ai sánh được – bóng rổ, bóng chày, bóng đá –
ông chơi tất. Ông cảm thấy bọn trẻ ở quê tôi được nuông chiều
thái quá và muốn chắc rằng chúng phải biết điều đó: “Thôi
ngay cái trò ẻo lả đó đi!” Ông thường hét lên như thế vào mặt những
đứa nhóc 12 tuổi trong đội bóng rổ của tôi. Khi ông khen ngợi chúng
tôi, những lời khen ấy cũng được đưa ra một cách thận trọng và luôn
có ẩn ý sâu xa. Ông muốn chúng tôi xứng với lời khen đó – bằng
tinh thần thép và sự kiên trì nỗ lực. Thế nên, hầu hết bọn trẻ
đều vừa quý trọng vừa sợ cha tôi. Ông là mẫu người tuân thủ kỷ luật
kiểu cũ và không ngại để mọi người biết điều đó.

Khi anh em chúng tôi bước vào tuổi ẩm ương mới lớn, ông có một

bộ những “mật ngữ” và dùng chúng để cảnh báo chúng tôi sắp sửa đi
vào “khu vực cấm”. Ông sử dụng mật ngữ trong các cuộc trò chuyện,

bàn ăn hoặc ở nơi công cộng để ám chỉ, “Đây là cảnh báo cuối cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.