LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 116

La Chu uống một ngụm nước, giọng rất sợ sệt nói:

- Vào buổi tối cách đây mấy hôm, tớ ngồi trong phòng viết kịch bản

cho vở kịch này. Lúc đó đã rất muộn, có lẽ phải đến hơn 11 giờ. Tớ không
thể viết được tiếp nên quyết định xuống nhà, ra bờ sông vừa hít thở chút
không khí, vừa có thể lấy thêm chút cảm hứng, thứ mà người ta gọi là lấy
cảm hứng từ trời đất ấy, nhưng khoan nói đến việc ấy. Nói chung là khi tớ
mới đi được mấy vòng thì phát hiện thấy có một anh chàng đi xe mô tô qua,
sau đó dừng lại ven đường, anh ta bỏ mũ bảo hiểm ra, nằm trên yên xe. Số
tớ thật là đen đủi, định đến xem anh ta có việc gì không nhưng vừa đi đến
trước mặt anh ta bỗng ngồi dậy nắm lấy tay tớ, rồi không hiểu sao cứ la lên
“Cứu tôi với”, mà miệng anh ta thì sặc sụa mùi rượu. Thế rồi đùng một cái
anh ta bỗng nổ máy xe lao vụt về phía trước...

- Đến đoạn cua ven sông Tô Châu thì đâm vào bờ đê, chết ngay tại

chỗ. - Diệp Tiêu cắt ngang lời La Chu, bổ sung vào phần kết của câu
chuyện.

La Chu giật mình:

- Sao cậu biết?

- Tớ biết vụ án này. Hơn nữa còn chứng kiến việc khám nghiệm tử thi

nữa cơ. Tớ chỉ không ngờ, người nhìn thấy sự việc và đến báo công an lại
là cậu. Thật là khéo, Hứa An Đa tại sao lại chọn cậu làm người làm chứng
cơ chứ?

- Hứa An Đa là ai?

- Là tên người bị chết. Thật đúng là... nếu tớ biết cậu là người đến báo

án thì tớ đã sớm đến tìm cậu rồi. - Diệp Tiêu nhăn nhó cười, tự trách mình.

- Đừng đến tìm tớ, tớ đã ù cả đầu vì phải trả lời các câu hỏi ở bên cảnh

sát các cậu rồi. Diệp Tiêu, cậu vừa nói người chết chọn tớ là người làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.