LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 137

Nét mặt Phương Tân tỏ ra nghiêm túc một cách khác thường. Anh gật

đầu, sau đó chậm rãi nói:

- Có thể sự việc còn nghiêm trọng hơn cả trong tưởng tượng.

Anh thở dài một tiếng rồi nói tiếp:

- Đêm nay tớ lại phải thức trắng đêm rồi.

Sau đó anh lại vùi đầu vào chiếc kính hiển vi.

Diệp Tiêu không nói gì, nét mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, từ từ

bước ra khỏi phòng thí nghiệm pháp y.

8

Diệp Tiêu đến Viện Nghiên cứu Khảo cổ vào đầu giờ chiều. Anh đi

trên con đường nhỏ xuyên qua những lùm cây, bước vào tòa nhà nhỏ của
Viện. Trong khi điều tra vụ án về cái chết của Giang Hà, anh đã đến đây
mấy lần, vì thế anh nhanh chóng tìm ra phòng làm việc của Văn Hiếu Cổ.

Khi Văn Hiếu Cổ nhìn thấy người sĩ quan cảnh sát trẻ đi về phía văn

phòng mình, từ khuôn mặt của Diệp Tiêu, ông đã đoán ra được một điềm gì
đó không lành sắp xảy đến. Vì thế ông chuẩn bị sẵn tư tưởng. Ông bình tĩnh
hỏi:

- Cảnh sát Diệp, anh lại đến rồi. Có gì cần tôi giúp đỡ không?

Diệp Tiêu không nói gì, anh lặng lẽ quan sát Văn Hiếu Cổ. Vành mắt

Văn Hiếu Cổ hơi đỏ, xem ra có vẻ rất mệt mỏi. Điều này làm Diệp Tiêu
liên tưởng đến điều gì đó nhưng khuôn mặt không chút biểu cảm nào của
Văn Hiếu Cổ khiến cho anh không biết phải làm thế nào. Tuy nhiên, Diệp
Tiêu vẫn đi thẳng vào vấn đề:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.