LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 139

- Thế thì tôi cũng thấy lạ, tại sao Trương Khai lại về nhà muộn đến

thế?

- Có lẽ anh ta đang viết luận văn hoặc làm nốt phần việc ban ngày còn

đang làm dở. Điều này không hề lạ, ở Viện có rất nhiều tài liệu và máy móc
nên cũng có những cán bộ chỗ chúng tôi tự nguyện ở lại làm thêm.

- Cũng giống như trường hợp vào đêm Giang Hà bị chết phải không?

Văn Hiếu Cổ sững người, ánh mắt của ông đụng ngay phải ánh mắt

của Diệp Tiêu nhưng ông không né tránh mà cứ nhìn bất động vào anh.
Diệp Tiêu cảm thấy kỳ quặc nhưng ánh mắt của Văn Hiếu Cổ vẫn vô cùng
điềm nhiên trấn tĩnh. Thấy vậy, giọng Diệp Tiêu lại mềm trở lại:

- Viện trưởng Văn, mấy tuần gần đây, sau vụ việc của Giang Hà và

Hứa An Đa, đây đã là vụ tai nạn chết người thứ ba rồi. Ông không cảm thấy
giữa những việc này có mối quan hệ gì đó sao?

- Vì sao chúng nhất định lại phải có quan hệ với nhau? Trên thế giới

này có rất nhiều việc không thể nói rõ ràng được, cũng giống như chúng tôi
trong các hoạt động khảo cổ cũng thường xuyên gặp những sự việc rất khó
giải thích. Đây gọi là bí ẩn! Mà những bí ẩn nhân loại để lại từ hàng nghìn
năm nay đâu có ít đâu?

Diệp Tiêu không chịu thua:

- Viện trưởng Văn, tôi là một sĩ quan cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là đưa

chân tướng ra ánh sáng, đưa hung thủ vào vòng pháp luật.

- Cảnh sát Diệp, tôi biết. Tôi hy vọng anh sẽ sớm điều tra ra chân

tướng.

Diệp Tiêu thấy hơi nản lòng. Anh biết là mình không thể tìm ra đầu

mối có giá trị gì ở con người này. Văn Hiếu Cổ tiễn anh ra khỏi phòng làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.