LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 141

- Thật là trùng hợp!

Văn Hiếu Cổ như đang nhớ lại điều gì đó, ánh mắt có gì đó xa xăm,

nhưng ngay lập tức ông lấy lại được phong thái bình thường. Ông bình tĩnh
nói:

- Đúng là rất trùng hợp, Giang Hà và Bạch Bích tự tìm đến nhau! Đó

là chuyện của bọn trẻ, không liên quan gì đến tôi! Chúng ta xuống dưới nhà
đi!

Văn Hiếu Cổ dẫn Diệp Tiêu quay xuống tầng trệt, trong hành lang tối

om, lúc họ đi qua một cánh cửa sắt màu đen xem ra rất nặng, Diệp Tiêu bất
ngờ hỏi:

- Viện trưởng Văn, lần trước chúng tôi đã kiểm tra hết các phòng ở

tầng trệt, duy nhất chỉ có phòng này hình như là chưa vào.

- Xin lỗi anh! Đây là cánh cửa nhà kho. Chúng tôi là Viện Nghiên cứu

Khảo cổ, luôn có một số di vật khảo cổ quan trọng khai quật được tạm thời
cất giữ ở đây. Đợi sau khi hoàn tất các công việc sau khi khai quật sẽ giao
lại cho bên Quản lý Di vật quốc gia. Các di vật khai quật được đều thuộc
quyền sở hữu của Nhà nước, cho nên những đồ vật trong kho này không
thuộc Viện chúng tôi, cũng không thuộc về cá nhân nào. Tôi mặc dù là Viện
trưởng, cũng không có quyền mở nó ra cho anh vào xem, trừ khi có lệnh
khám xét của bên Sở Tư pháp. Mong anh thông cảm!

Diệp Tiêu gật đầu:

- Hoá ra là như vậy, tôi hiểu rồi! Thế cái cửa này bình thường có

những ai được ra vào?

- Ngoài tôi ra, chỉ có Giang Hà và Lâm Tử Tố. Tuy nhiên dù là vậy,

mấy người chúng tôi cũng không thể tùy tiện vào. Khi có nhu cầu nghiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.