LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 145

LỜI NGUYỀN LÂU LAN

Sái Tuấn

www.dtv-ebook.com

Chương 4

1

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Giang Hà mất, Bạch Bích đi thăm mẹ. Cô

đi bằng xe bus, dựa vào cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh mùa thu bên ngoài.
Xe chạy đúng một tiếng đồng hồ mới đến bệnh viện Tâm thần.

Xung quanh bệnh viện Tâm thần vô cùng yên tĩnh, không có nhiều

cửa hàng và các khu nhà. Mọi người hình như đều kỵ nơi này, người đi
đường mỗi khi đi qua cổng đều muốn bước nhanh hơn, như sợ từ bên trong
bất ngờ có một người điên lao ra. Nhưng Bạch Bích xưa nay không hề có
cảm giác đó. Cô luôn bình tĩnh đến, bình tĩnh ra về giống như người đi tản
bộ ở ngoại ô vậy. Cô thong thả bước qua cổng lớn, đi xuyên qua vườn hoa
tiêu điều của ngày thu, sau khi vòng qua một tòa nhà nhỏ đẹp đẽ, cô nhìn
thấy trong một vườn hoa có rất nhiều người mặc quần áo bệnh nhân đang
tụm năm tụm ba nói chuyện, cũng có người đi bách bộ một mình hoặc đang
suy tưởng. Thi thoảng có mấy bác sĩ hoặc hộ lý đi ngang qua.

Bạch Bích biết rằng mẹ mình nhất định ở trong đám người này. Cô

bước đến vườn hoa nhỏ đó tìm mẹ. Bỗng có người gọi cô, hóa ra là người
bạn cùng ở viện với mẹ cô. Sau khi bố cô qua đời, thần kinh của mẹ cô đã
không bình thường, về sau tình hình ngày một xấu đi. Khi Bạch Bích tốt
nghiệp cấp một, mẹ cô đã được đưa vào ở trong bệnh viện Tâm thần cho
đến nay.

Đã nhiều năm nay, Bạch Bích hầu như cứ một, hai tuần lại đến thăm

mẹ một lần. Trải qua thời gian dài nên dần dần cũng trở nên quen với bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.