LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 147

giác, đến nỗi không cần nhìn bằng mắt cũng phân biệt được ra ai với ai.

- Mẹ, mẹ vẫn khỏe chứ?

- Thì vẫn thế. Ngồi xuống đây con!

Mẹ cô quay người lại, vẫy cô ngồi xuống. Mẹ cô nhìn chẳng thấy già

đi tí nào. Cuộc sống trong bệnh viện Tâm thần thậm chí còn làm cho bà trẻ
ra, trông bà như chỉ mới hơn 40 tuổi.

Bạch Bích nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh mẹ, xung quanh không

một bóng người, không gian cực kỳ yên tĩnh, trong bóng cây, dưới hòn non
bộ, Bạch Bích cảm thấy mẹ cô được sống hàng ngày trong bệnh viện Tâm
thần như thế này hệt như một kiểu an dưỡng, lại còn giữ mãi được tuổi
thanh xuân. Cô nắm tay mẹ, nhìn vào mắt mẹ. Đôi mắt mẹ cô rất hiền từ,
không hề có ánh mắt của kẻ ngây dại, trông nó bình thường hơn cả của
những người bình thường. Cô khẽ nói:

- Mẹ, con xin lỗi, đã lâu rồi con không đến thăm mẹ!

Ánh mắt của mẹ cô bỗng có gì đó sáng lên, bà hỏi:

- Có phải Giang Hà xảy ra chuyện rồi không?

- Mẹ, sao mẹ biết?

- Bởi vì lẽ ra con đã đến sớm hơn và phải đi cùng với Giang Hà. Bây

giờ con đến có một mình và trông thái độ của con, mẹ biết ngay là có
chuyện.

Bạch Bích không thể không khâm phục trí tuệ của một bệnh nhân tâm

thần, cô gật đầu, cố gắng nói với giọng bình tĩnh:

- Giang Hà chết rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.