LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 148

- Con gái mẹ, con buồn không? - Mẹ cô đưa tay ra vuốt mái tóc cô.

- Có ạ!

Trong lòng mẹ, nước mắt Bạch Bích cuối cùng cũng trào ra khỏi

khoang mắt. Thế rồi, cô kể cho mẹ nghe toàn bộ những việc đã xảy ra.

Mẹ cô bình tĩnh nghe hết những điều cô kể, sau đó bà lặng đi hồi lâu,

bà nhìn Bạch Bích bằng ánh mắt rất lạ, đưa những ngón tay ra vuốt ve cô.
Bà nói:

- Con gái, đây là số mệnh của Giang Hà, chẳng ai chạy trốn được số

mệnh cả.

- Mẹ, con biết mẹ đã từng đi đến hồ La Bố. Lúc đó là lúc nào ạ? -

Bạch Bích chợt hỏi sang vấn đề này.

Mẹ cô bỗng dưng yên lặng. Bà đưa mắt nhìn lên trời, có lẽ bà đang hồi

tưởng lại, trong mắt bà như ẩn giấu một điều gì. Nhưng cuối cùng bà cũng
cất tiếng nói:

- Ừ, mẹ đã từng đến đó, mẹ đi cùng bố con. Đó là câu chuyện hơn hai

mươi năm về trước, lúc đó con mới sinh chưa được bao lâu. Bố mẹ tham
gia vào một cuộc khảo cổ kết hợp giữa nền văn minh Lâu Lan và Đô Thiện.
Chuyện này mẹ nhớ rất rõ, tháng 10 năm ấy, bố mẹ ngồi xe lửa ba ngày ba
đêm mới đến được Khố Nhĩ Lặc[21] thuộc Tân Cương. Sau đó lại xuất phát
từ đó, cùng với các đơn vị khác đến từ các nơi trong cả nước đi ô tô đến hồ
La Bố.

Bạch Bích biết rằng mẹ cô tuy có bệnh tâm thần nhưng phần lớn thời

gian thần kinh của bà bình thường, đặc biệt là trong hoàn cảnh đặc biệt hiện
nay, những hồi ức của bà là hoàn toàn có thể tin cậy.

Mẹ cô tiếp tục nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.