LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 146

bè của mẹ ở đây. Có người thậm chí đã chứng kiến Bạch Bích trưởng thành
từ một học sinh trung học đến khi là một thiếu nữ như bây giờ. Bạch Bích
cười với người vừa gọi cô. Cô biết người phụ nữ trung niên vừa gọi cô thực
ra là một nữ thi sĩ. Những năm 80 của thế kỷ trước, cô ấy đã sáng tác rất
nhiều bài thơ nổi tiếng, sánh ngang với Thự Đình, Bắc Đảo. Về sau do dính
líu đến một người đàn ông đã có vợ, hẹn nhau cùng tự sát. Kết quả người
đàn ông kia đã bị chết còn cô ấy thì được cứu sống nhưng bị điên. Nữ thi sĩ
cứ nhìn Bạch Bích cười suốt. Nụ cười ấy quả thật rất đẹp, nhưng nhìn lâu
lại khiến cho Bạch Bích cảm thấy trong người khó chịu.

Nữ thi sĩ chỉ chỉ vào một hòn non bộ, nói với Bạch Bích:

- Mẹ cháu ở kia kìa, bà ấy mong cháu suốt. Bạch Bích, nghe mẹ cháu

nói mấy hôm nữa cháu cưới à, bánh kẹo của cô đâu?

Mặc dù là một bệnh nhân tâm thần nhưng tinh thần và trí tuệ vẫn như

bình thường. Nếu chỉ trò chuyện bình thường thì không thể biết được.

Bạch Bích sững người, không biết trả lời thế nào, đành đáp qua loa:

- Cháu xin lỗi, mọi việc có chút thay đổi, cháu không thể có quà cưới

cho cô được!

Cô vội vàng rời khỏi chỗ đó, đi về phía hòn non bộ, cuối cùng cô cũng

nhìn thấy mẹ cô.

Mẹ Bạch Bích đang ngồi một mình trên một chiếc ghế dài, nhìn đàn

chim bồ câu bay lượn trên bầu trời. Từ lúc chưa nhìn thấy Bạch Bích, bà đã
cất tiếng nói:

- Bạch Bích, cuối cùng con cũng đã tới!

Bạch Bích biết, nhiều năm nay, cuộc sống trong bệnh viện Tâm thần

đã khiến cho mẹ cô nhạy cảm hơn người bình thường về thính giác và khứu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.