LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 150

Bạch Bích đang chìm đắm trong lời kể của mẹ, bỗng nghe thấy tiếng

nói này, nó khiến cho cô hiểu ra một điều gì đó.

Mẹ cô gật đầu:

- Đó là câu mà bố con đã nói, mẹ và bố con đều là những nhà khảo cổ,

đối tượng của khảo cổ đại đa số đều khiếm khuyết, cũng chính vì lẽ đó, mới
mang đến cho người ta cảm giác đẹp thần bí. Song lúc đó, chúng ta chẳng
còn lòng dạ nào để thưởng thức vẻ đẹp khiếm khuyết vĩnh cửu ấy của
Thành cổ Lâu Lan. Đoàn còn phải bận rộn đào bới, thăm dò khắp mọi nơi ở
cổ thành này, những hiện vật đoàn tìm được không nhiều, vì trước đó
không lâu có một đoàn khảo cổ đã đến đây, lại còn từ năm 1901, Sven
Ahders Hedin cũng đã khai quật nơi đây tìm hiện vật. Nhiệm vụ chủ yếu
của đoàn lần này là nghiên cứu hình thức kiến trúc của Thành cổ Lâu Lan
và bố cục thành thị lúc bấy giờ. Đoàn chỉ làm việc ở Thành cổ Lâu Lan có
mấy tiếng đồng hồ rồi rút đi, trở về doanh trại lúc xuất phát.

Bỗng nhiên bà dừng lại hồi lâu.

- Về sau đã xảy ra chuyện gì ạ? - Bạch Bích hỏi mẹ.

- Về sau, về sau...

Ánh mắt của mẹ cô bỗng có chút lay động, giọng nói cũng có phần

yếu đi. Bạch Bích hơi lo, đây có thể là biểu hiện của thần kinh không ổn
định, cô vừa định ngắt lời mẹ, không truy hỏi nữa, nhưng miệng bà đang
lẩm bẩm, không hiểu bà đang nói gì.

Mặt Bạch Bích lập tức tái xanh, cô nhìn cặp mắt của mẹ đang trợn lên

quá mức bình thường, lại còn những âm tiết phát ra từ miệng bà, Bạch Bích
thấy sợ, cô nắm chặt vai mẹ, nói:

- Mẹ, đừng nói nữa, mẹ sao thế, có phải mẹ thấy khó chịu không ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.