LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 151

Mẹ cô không có phản ứng gì, toàn thân run lẩy bẩy.

Bạch Bích đứng lên, quay đầu nhìn xung quanh, tiếp đó cô gọi to:

- Có ai không?

Nữ thi sĩ nghe thấy tiếng gọi, bà ta đã nhìn thấy hai mẹ con Bạch Bích,

vội kêu lên:

- Bạch Bích, mẹ con phát bệnh rồi, mau đưa bà ấy vào gặp bác sĩ đi!

Bạch Bích và nữ thi sĩ, hai người nắm tay nhấc mẹ cô dậy, dìu bà đi,

họ đi qua vườn hoa, những bệnh nhân có mặt ở đó đều dừng lại nhìn họ.
Hai người đưa mẹ Bạch Bích vào trong nhà. Một bác sĩ nhìn mẹ Bạch Bích,
sau đó tiêm cho bà một mũi. Mẹ Bạch Bích không kêu nữa, ánh mắt nhìn
bất động về phía trước. Bạch Bích và nữ thi sĩ đưa bà vào phòng bệnh
nhân, đặt bà nằm lên giường, chẳng bao lâu bà đã ngủ yên.

Nhìn dáng mẹ nằm trên giường, trong lòng Bạch Bích thấy rất áy náy,

có lẽ lúc nãy không nên giục bà kể hết câu chuyện. Đó là sự việc xảy ra từ
nhiều năm nay, nó có liên quan gì đến những sự việc xảy ra hôm nay
không? Nếu có liên quan thì đó cũng là chuyện riêng của bố mẹ cô, mẹ cô
có quyền giấu nó mãi mãi trong lòng, cô không có quyền được biết. Bây
giờ cô thấy rất hối hận, cô cúi đầu thở dài.

Nữ thi sĩ vẫn ngồi bên cạnh, bà an ủi Bạch Bích:

- Bạch Bích, người bị bệnh tâm thần không nên ép buộc, đừng nhìn

thấy họ bình thường, chỉ cần một lời nói có câu gì đó động chạm đến nơi
mẫn cảm là họ có thể phát bệnh ngay. Cháu nhìn cô đây này, bây giờ đang
bình thường, có lúc còn cho là rất khoẻ mạnh, chẳng có bệnh tật gì, thế
nhưng, nếu cứ nghĩ đến chuyện cũ, cũng có lúc lại phát bệnh ngay. Khi phát
bệnh bản thân cô cũng không biết phải làm cái gì, đến khi được tiêm thuốc
cho hồi phục lại mới hiểu rằng mình vẫn đang là một bệnh nhân thần kinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.