LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 152

Bạch Bích suy nghĩ rất kỹ lời nói của nữ thi sĩ, có lẽ những lời cô vừa

nói với mẹ, đã khiến cho mẹ cô nhớ đến những ký ức đau khổ nào đó,
nhưng, mẹ cô có ký ức đau khổ gì? Cái chết của bố cô ư? Nhưng lúc nãy bà
không hề nhắc đến cái chết của bố cô, chỉ kể là từ Thành cổ Lâu Lan trở về,
họ lại đi đến một nơi khác, họ đi đến nơi nào? Có vẻ như mẹ cô không
muốn nhắc lại cuộc hành trình đó.

Nữ thi sĩ nói tiếp:

- Mẹ cháu bình thường sức khoẻ rất tốt, hầu như không phát bệnh,

nhưng bác sĩ chưa cho bà xuất viện, cô vẫn cho rằng bệnh viện muốn kiếm
thêm tiền viện phí của nhà cháu, bây giờ mới hiểu chẩn đoán của bác sĩ là
không sai.

Bạch Bích gật đầu. Cô cảm ơn nữ thi sĩ, rồi ngồi lại với mẹ một hai

tiếng đồng hồ nữa, mãi đến khi màn đêm buông xuống cô mới lặng lẽ rời
khỏi bệnh viện.

Bước ra khỏi cổng bệnh viện trời đã tối lắm rồi. Bạch Bích thong thả

bước lên một chiếc xe bus đậu trước cửa bệnh viện, người lái xe nhìn cô
bằng con mắt lạ lùng. Cô hiểu, mọi người tưởng cô là bệnh nhân tâm thần
lợi dụng đêm khuya bỏ trốn. Nhưng cô không để ý, trong xe rất rộng, cô
chọn một ghế, ngồi xuống, lặng lẽ ngắm cảnh đêm bên ngoài xe.

Cô mở cửa sổ xe, một cơn gió thu thổi tới, cô như nghe thấy trong gió

có tiếng nói từ xa xôi vọng về.

2

La Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thu từ bên ngoài thổi vào trong nhà,

tai anh như phảng phất có tiếng gì, nó giống như trong vở kịch anh đang
viết. Những ngón tay của anh dừng lại hồi lâu trên bàn phím, nửa tiếng,
cũng có thể là một tiếng, anh không gõ được một chữ nào trên màn hình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.