LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 159

La Chu thong thả nghe hết những lời Lam Nguyệt, cho đến cái kết

cuối cùng, hầu như tất cả như chìm vào trong lời nói của cô, anh không còn
biết nói thế nào cho phải. Có lẽ một cảm giác hổ thẹn khó nói lên lời, bản
thân anh viết với thời gian dài như thế nhưng không chinh phục được ai,
thế mà cô ta chỉ dùng vẻn vẹn một thời gian ngắn đã tóm tắt xong câu
chuyện, và anh phải thừa nhận, câu chuyện này có thể lay động được lòng
người, bởi vì chí ít nó cũng làm cho anh thấy cảm động. Anh định nói,
nhưng không biết phải biểu đạt thế nào, đành chỉ đứng lặng người nhìn
chằm chằm vào mắt Lam Nguyệt.

- Anh sao thế? - Lam Nguyệt khúc khích cười.

La Chu biết thái độ của mình hơi bất lịch sự:

- Không, không có gì, em nói hay quá! Vừa nãy nói nhiều thế, chắc

giờ khát rồi!

Anh vội đứng dậy, lấy từ tủ lạnh ra một lon nước ngọt đưa cho Lam

Nguyệt.

Lam Nguyệt uống mấy ngụm, sau đó thò đầu lưỡi nhấp nhấp môi. La

Chu nhìn trong mắt, cảm thấy cái điệu liếm môi của cô rất có sức quyến rũ.
Nhưng anh chẳng kịp nghĩ thêm, vội hỏi cô:

- Lam Nguyệt, sao mà em lại nghĩ được ra? Có được sự gợi mở gì

vậy?

- Tính thần bí, tính thần bí là rất quan trọng, Thành cổ Lâu Lan biến

mất như thế nào? Chính là biến mất như thế đấy, em rất thích câu chuyện
xảy ra như thế! Đấy là một sự thần bí vĩnh hằng, mãi mãi khiến người ta
ngưỡng vọng!

- Em cho là Thành cổ Lâu Lan biến mất bởi lời nguyền đó sao? Quả là

có sức tưởng tượng! - La Chu gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.