LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 161

La Chu ngẩn người ra, còn Lam Nguyệt thì cười chẳng kiêng dè, tiếng

cười của cô vang lên không ngớt trong căn phòng trống vắng.

- Lam Nguyệt, anh sẽ sửa kịch bản theo ý em, em có thể đến đây bất

cứ lúc nào để cùng anh viết kịch bản, ngày biểu diễn sắp đến rồi, chúng
mình cùng cố gắng nhé!

Lam Nguyệt lại cười, cô nhẹ nhàng nói:

- Anh đúng là một người thú vị!

Nói rồi cô quay đầu bước đi, chẳng bao lâu đã khuất trong cầu thang

máy. Cửa thang máy đóng lại, La Chu chỉ nhìn thấy nụ cười lạnh lùng lướt
qua trên môi cô.

La Chu nhìn bảng chỉ dẫn trên thang máy từng tầng, từng tầng tụt

xuống, cho đến tận tầng dưới cùng mới dừng lại. Sau đó anh trở vào phòng,
bò trên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, trong bóng đêm của sông Tô Châu,
một màn đen kịt, chẳng nhìn rõ cái gì.

Anh quay trở lại trước màn hình vi tính, mười ngón tay múa như bay

trên bàn phím.

3

Bạch Bích mặc cả bộ đồ đen, hoà với bóng đêm thành một khối. Cô

không hiểu vì sao mình lại đến đây, chỉ là một linh cảm. Cô cảm thấy mình
phải tìm ra cái gì đấy, hoặc nói cách khác, có điều gì đó đang đợi cô đến
phát hiện. Cô không để cho taxi đưa vào con đường nhỏ mà dừng lại ở ngã
tư rồi tự mình đi bộ vào. Một vài chiếc lá rụng xuống, rơi trên người cô,
mới qua mấy tuần lễ, những cây ngô đồng ở đây đã trả về cho đất mẹ tất cả
lá của nó. Con đường trong đêm tối rất lạnh, cô cúi thấp đầu, tay giữ lấy cổ
áo, bước đi gấp gáp. Chẳng mấy chốc, cô đã đến trước cổng lớn của Viện
Nghiên cứu Khảo cổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.