LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 173

chế nỗi sợ hãi, rón rén đi về phía hàng cây, giống như hồi nhỏ chơi bắt dế ở
hàng cây này. Cô chú ý không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng áp sát vào cửa
sổ tầng trệt. Bạch Bích ngẩng đầu lên nhìn vào trong căn phòng đang sáng
ánh đèn. Một người đang ngồi, người này tay cầm một chiếc mặt nạ màu
vàng.

Tiếp đó, người này hơi quay lại nên Bạch Bích nhìn rõ mặt anh ta, hoá

ra là Lâm Tử Tố.

Bạch Bích giật mình, sao lại là anh ta? Nhưng cô không dám nghĩ

nhiều, vội vàng rón rén rời khỏi cửa sổ, đi xuyên qua hàng cây, nhẹ nhàng
đi qua cửa lớn, sau đó cẩn thận khoá lại. Cuối cùng, cô thở phào, dựa lưng
vào gốc cây ngô đồng bên con đường nhỏ, ngắm nhìn những ngôi sao trên
trời.

Trời sao đẹp vô cùng!

Chỉ có cái đẹp của trời sao mới là vĩnh cửu. Bạch Bích thầm nói với

chính mình.

4

Mãi đến gần sáng Bạch Bích mới ngủ được, sau đó lại quanh quẩn mất

mấy tiếng đồng hồ giữa cơn ác mộng rồi lại tỉnh giấc, phải đến hơn 10 giờ
sáng cô mới thức dậy trong sự mệt mỏi rã rời. Cô không muốn làm một đứa
con gái lười nhác như vậy, nhưng da thịt và xương cốt toàn thân cô đều rất
mỏi, phải cố gắng lắm cô mới vào được phòng vệ sinh để đánh răng rửa
mặt. Cô soi mình vào gương, chỉ một đêm mất ngủ đã khiến cho khuôn mặt
trở nên khó coi, bỗng nhiên nhớ đến người con gái nằm trong lồng kính, cô
thấy rùng mình.

Tuổi thanh xuân sẽ trôi qua rất nhanh phải không? Cô mới chỉ 23 tuổi,

23 tuổi chưa kết hôn, chưa thực sự tiếp xúc với một người đàn ông. Thế là
cô cảm thấy sợ, cúi đầu xuống, khóc nức nở, lúc này bao nhiêu sự gan dạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.