LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 175

- Anh có muốn một ly cà phê không?

Diệp Tiêu cười một tiếng đau khổ, rồi nói:

- Cà phê à? Không cần đâu! Là em đấy, hại anh đến mức không được

ngủ ngon!

- Hoá ra anh...

- Đúng vậy, đêm qua anh nhìn thấy tất cả, anh đứng nấp ở con đường

nhỏ đối diện với Viện Nghiên cứu Khảo cổ, thấy em cầm chùm chìa khoá
mở cửa bước vào, lọ mọ ở trong đó đến hơn một tiếng đồng hồ mới bước
ra, thần kinh cực kỳ căng thẳng. Nếu như lúc đó anh bất ngờ xông ra vỗ
vào vai em, chắc chắn em sẽ sợ chết ngất đi.

Má Bạch Bích đỏ lên, cô cúi đầu xuống, nói nhỏ nhẹ:

- Em xin lỗi!

- Được rồi, tim anh vẫn luôn rất mềm yếu, chỉ cần em trả lời chính xác

những câu hỏi của anh thì anh sẽ không làm khó dễ cho em nữa. Hãy cho
anh biết, em lấy đâu ra chìa khoá để mở cửa vào Viện Nghiên cứu Khảo
cổ?

- Em lấy trong ngăn kéo của Giang Hà, em tưởng đó là những di vật

của anh ấy, em không biết là em không có quyền giữ chúng.

- Được rồi, đối với vấn đề em có quyền hay không có quyền giữ hoặc

kiểm duyệt di vật của Giang Hà lần sau chúng ta sẽ bàn, sau khi vào trong
đó em đã làm gì?

- Em vào căn phòng Giang Hà bị chết, ở trong đó mở máy vi tính của

Giang Hà. Em dùng máy vi tính đó nói chuyện với Giang Hà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.