LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 205

lần trước lại xuất hiện trong đầu cô, nhưng lần này cô không chần chừ lâu
mà nhanh chóng ngồi xuống trước màn hình vi tính của Giang Hà.

Vẫn làm như lần trước, Bạch Bích lại mở máy vi tính của Giang Hà ra,

cô vào mục “My Document”, tìm đến hệ thống có tên “Bạch Bích vào đi”.
Cô nhập vào hệ thống, lại nhìn thấy hai câu thơ của Dư Thuần Thuận, tiếp
đó, màn hình xuất hiện dòng chữ của Giang Hà.

Bạch Bích gõ nhanh vào khung đối thoại ở bên dưới:

- Giang Hà, nói cho em biết, chuyện của anh và Tiêu Sắt có thật

không?

Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện câu trả lời của Giang Hà:

- Bạch Bích, cuối cùng em đã cũng đến để hỏi câu này, em đã sớm biết

được bí mật đó. Bây giờ nói cái gì cũng vô ích, anh chỉ có thể nói với em:
Xin lỗi em!

Con tim Bạch Bích như bị một vật nặng giáng vào, “anh ta” thừa nhận

rồi, máy vi tính của Giang Hà đã thừa nhận tất cả. Tiêu Sắt quả nhiên là
người say thường nói thật. Bạch Bích không biết nên nói thế nào, tay cô
dừng lại rất lâu trên bàn phím, rồi mới từ từ gõ một hàng:

- Giang Hà, anh không cần phải xin lỗi, anh làm gì là quyền của anh!

- Bạch Bích, đừng làm khó dễ cho Tiêu Sắt. Bọn anh không cố ý, anh

biết việc này làm tổn thương em, nhưng Tiêu Sắt là người bất hạnh. Anh
chỉ hy vọng không vì thế mà tổn hại đến quan hệ bạn bè giữa em và cô ấy.
Em đã mãi mãi mất anh, em không thể lại một lần nữa mất đi người bạn tốt
nhất được.

- Đừng nói thêm nữa, Giang Hà, em muốn ở một mình!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.