LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 206

- Được rồi, Bạch Bích, em đừng quay lại đây nữa, ở đây rất nguy

hiểm, thật đấy, đừng bao giờ quay lại. Lời nguyền tạm thời chưa giáng
xuống đầu em, nhưng một khi nó đã giáng xuống, không ai có thể tránh
được, hãy tranh thủ lúc mưa to gió lớn chưa trút xuống đầu em, mau quay
về bến cảng an toàn của mình đi.

- Giang Hà, rốt cuộc là anh đang ở đâu? - Bạch Bích cố gắng gõ trên

bàn phím.

- Anh đã chết rồi, không còn ở trên thế giới này nữa!

- Anh sẽ sống mãi, sống mãi!

- Bạch Bích đi đi, chúng ta mãi mãi không nên gặp nhau nữa!

Máy vi tính đột nhiên tự động tắt, màn hình tối đen, căn phòng chìm

trong yên lặng đáng sợ.

Bạch Bích xoa xoa mặt, lẩm bẩm một mình: “Mãi mãi không nên gặp

nhau nữa!”, lẽ nào mình đã mất Giang Hà mãi mãi? Mắt cô lại rơm rớm, cô
đã tuyệt vọng với Giang Hà rồi, thực ra thì cần phải tuyệt vọng từ lâu. Cô
nghĩ, không nên nuôi hy vọng gì đối với một người đã chết. Cô cúi đầu, tắt
điện nguồn của máy vi tính.

Bạch Bích bỗng nhớ đên lời dặn dò của Diệp Tiêu, cô thấy hơi hối

hận, mình tại sao lại xông vào đây thế này. Đây là hành vi phạm pháp. Cô
lo lắng đứng dậy, nhìn căn phòng, cái đầu người trong tủ quầy lại rọi vào
mắt cô, tim cô run lên, cô không dám bước lên một bước. Không khí trong
căn phòng khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Trong vắng lặng, cô bỗng nhiên
cảm thấy có tiếng động nho nhỏ. Bạch Bích bị thôi miên bởi âm thanh đó.
Cô không thể hình dung ra cái cảm giác mà âm thanh kia mang lại. Là ở
ngoài cửa sổ. Cô cảm giác tiếng động kia phát ra từ ngoài cửa sổ, tuy không
quay đầu lại nhìn, nhưng cô nghĩ chắc là tiếng lá cây. Tuy nghĩ thế, nhưng
cô vẫn nhìn về phía cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.