LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 208

ấy đang ở phía sau cô, đang đuổi theo cô. Cô chạy ra khỏi căn lầu, loạng
choạng đi qua con đường giữa hai hàng cây đến trước cổng lớn của Viện
Nghiên cứu. Cô muốn mở cánh cổng lớn, nhưng hình như nó đã bị ai khoá
ngược lại, không tài nào mở được. Cô cố gắng để mở ra, nhưng càng mở
càng chặt. Đầu óc cô bấn loạn lên, cô lấy tay đập đập vào cánh cổng. Cô
đập rất mạnh, âm thanh vang lên vừa to vừa nhức cả óc, vọng lên không
trung phá tan cả đêm đen. Cô biết đập thế này cũng chẳng tác dụng gì,
nhưng cô vẫn tiếp tục đập, như hy vọng tiếng vang của nó có thể dọa được
tiếng bước chân đang truy đuổi phía sau.

Bỗng nhiên có tiếng gì đó vang lên bên cạnh. Cô không dám đến xem,

cô đã hoàn toàn bất lực. Tiếp đó, một bàn tay nặng nề đặt lên vai cô, cô
muốn kêu lên, nhưng lại không kêu được, chỉ cúi đầu nhắm mắt, co toàn
thân lại, cố gắng bảo vệ mình. Nhưng cánh tay đó rất khoẻ, đã đẩy cô sang
một bên, sau đó cô nghe tiếng một người đàn ông:

- Bạch Bích, mở mắt ra đi!

Tiếng nói ấy đập vào tai, lập tức xua tan nỗi sợ hãi trong cô. Cô từ từ

mở mắt ra, trong ánh sáng mờ mờ, cô mơ hồ thấy một khuôn mặt, thế rồi cô
thì thào: “Giang Hà.”

Trong thoáng chốc, cô không thể kìm được mình, lại nhắm mắt lại,

nước mắt đã chảy ròng ròng trên má, cô dang hai tay ra ôm lấy anh, ôm rất
chặt, đến nỗi tiếng thở gấp của anh phả cả vào mặt cô.

- Giang Hà, anh quay lại rồi, em biết anh sẽ quay lại mà, anh nhất định

quay lại, em tha thứ cho anh, chúng mình mãi mãi bên nhau!

Một bàn tay mạnh mẽ vuốt lên mái tóc cô, một tiếng thở dài nhẹ

nhàng, sau đó gỡ tay Bạch Bích ra. Hai tay anh ta nắm lấy vai Bạch Bích,
lay mạnh, rồi nói to:

- Bạch Bích, mau mở mắt ra, xem ai đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.