LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 209

Bạch Bích mở mắt ra, nhìn rõ mặt anh ta, tuy đôi mắt ấy, cái cằm ấy,

đường nét ấy đều rất giống, nhưng không phải Giang Hà, mà là Diệp Tiêu.
Cô lắc đầu, thấy hối hận vì hành động nông nổi của mình. Cô đã vĩnh viễn
mất Giang Hà, mất mãi mãi. Cô không thể gửi thác chút hy vọng nào vào
Giang Hà nữa, cô chậm rãi nói:

- Diệp Tiêu, xin lỗi anh, em cứ tưởng được gặp Giang Hà!

Diệp Tiêu hơi đỏ mặt, có lẽ là vì hành động vừa nãy của Bạch Bích.

Anh ngượng nghịu nói:

- Tối nay anh đang ở bên ngoài quan sát Viện Nghiên cứu, bỗng nghe

thấy có người từ bên trong đập mạnh vào cửa lớn của Viện. Anh nghĩ nhất
định có người xảy ra chuyện gì, thế là anh nhảy qua tường xông vào. Đã
xảy ra chuyện gì thế?

- Một bộ mặt kỳ quái, màu vàng, một bộ mặt màu vàng. - Bạch Bích

nói năng lộn xộn.

- Khuôn mặt gì? Em nói gì thế?

- Có người đuổi theo em. - Bạch Bích bỗng cảm thấy câu nói vừa nãy

không chuẩn lắm, bởi vì cô chưa thể xác định cái đang đuổi theo cô kia
thực ra là cái gì.

Diệp Tiêu lập tức rời mắt khỏi Bạch Bích, nhìn về phía căn lầu và

những hàng cây phía sau. Bóng cây lay động, một màn tối đen, không nhìn
thấy gì cả. Anh nói nhỏ với Bạch Bích:

- Đứng im ở đây, đừng cử động, có gì thì gọi anh!

Sau đó Diệp Tiêu chạy vào căn lầu nhỏ, trước tiên anh tìm thấy và bật

automat tổng của căn lầu, sau đó bật tất cả các ngọn điện lên, cả căn lầu
bỗng chốc sáng bừng lên. Anh đi một vòng qua các hành lang của ba tầng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.