LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 212

- Em cũng không biết nữa, nhưng em không cố ý, em đi trên đường, đi

mãi đi mãi, chẳng biết thế nào lại đi đến đấy.

Diệp Tiêu cho xe đi chậm lại, từ tốn nói:

- Em chắc không phải là bị bệnh mộng du đấy chứ?

- Mộng du à? Em không biết.

- Bạch Bích, sở dĩ anh phải lái xe đưa em về nhà là bởi vì sợ em bị

mộng du, không kiểm soát được hành vi của mình, một lúc nữa lại trốn trở
lại Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Còn nữa, vừa nãy em nói nhìn thấy một
khuôn mặt màu vàng ngoài cửa sổ, có đúng là có khuôn mặt ấy không?

- Đúng là em nhìn thấy mà, đúng là màu vàng, dưới ánh đèn nó còn

phát ra ánh phản quang, con mắt nó nhỏ dài, sống mũi cao, nhìn em không
động đậy, biểu hiện rất kỳ lạ, xem ra người bình thường không thể có được.

- Em nói cái mặt ấy không động đậy? Chẳng lẽ mắt lại không chớp? -

Diệp Tiêu nghi ngờ nói.

- Đúng vậy!

- Lần trước em nói nhìn thấy Lâm Tử Tố cầm một cái mặt nạ màu

vàng ngắm nghía, cái em nhìn thấy phải chăng là mặt nạ ấy?

Bạch Bích đã bị nhắc nhở một lần, cô ngẫm nghĩ thật kỹ rồi nói:

- Mặt nạ, đúng rồi, sao em lại không nghĩ ra nhỉ, đó chỉ là cái mặt nạ,

có lẽ chính là cái lần trước em nhìn thấy.

- Cái mà em nhìn thấy có thể là một người nào đó đeo chiếc mặt nạ

màu vàng, đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.