LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 270

Ánh sáng lại tập trung vào mặt Lam Nguyệt. Cô ngẩng đầu, sắc mặt

nặng nề, nói:

- Hỡi vị thần trên ngôi cao chí tôn, người muốn con phải thề gì đây?

Người muốn biết tấm lòng chân thật của con, hay muốn nghe những lời dối
trá? Hãy tha thứ cho con, con không thể phản bội lời thề, bởi vì con biết,
nếu con thề con không yêu Hoàng tử nữa, thì con sẽ từng giờ, tùng khắc,
từng phút, từng giây phản bội lời thề của mình. Nó ở tận trong trái tim con.
Con có thể phản bội lời thề của mình được không? Không, con không thể!
Cho nên, con tự nguyện chết, nhưng con không thể không yêu Hoàng tử.

Ánh sáng lại chuyển sang tập trung vào mặt Tiêu Sắt, mặt công chúa

từ thất vọng lại biến thành phẫn nộ. Cô làm một động tác phẩy tay. Một võ
sĩ bước vào sân khấu, trong tay cầm một cái hộp, sau đó đặt cái hộp bên
cạnh Lam Nguyệt, rồi đi ra khỏi sân khấu.

Công chúa lãnh đạm nói:

- Nếu ngươi đã không thể không yêu chàng, thế thì hãy để cho các

ngươi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Lam Nguyệt hơi nghi ngờ, cô mở cái hộp ra. Thoáng chốc, mặt cô

biến sắc, như bị ai đánh thật mạnh, toàn thân cô run rẩy, sắc mặt trắng nhợt.
Sau đó, cô nhìn Công chúa bằng cặp mắt đầy căm hận.

- Hoàng tử đã tự sát, ta chỉ sai người lấy đầu chàng mang tặng cho

ngươi thôi. - Công chúa nói với tư thế của người chiến thắng.

Lam Nguyệt không trả lời, cô thò tay vào hộp, lấy từ trong hộp ra một

cái đầu người.

Khán giả trong rạp lập tức ồn ào hẳn lên, tim Bạch Bích cũng thấy run

rẩy, mặc dù cô biết cái đầu người ấy làm bằng nhựa. Nhưng phải nói cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.