LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 272

khấu sợ đến phát khóc. Đến cả Bạch Bích cũng cảm thấy tai và tim mình
cũng chịu không nổi tiếng nói ấy. Lời nguyền rủa đó cơ hồ vọng vào tận
tim cô, mãi mãi không thể phai mờ.

Sau đó Lam Nguyệt mắt nhìn thẳng, tay chỉ vào mặt Công chúa, cất

tiếng nói bằng cái miệng dính đầy máu người yêu:

- MỘC Y ÁO, MỘC Y ÁO, MỘC Y ÁO... con nhân danh Người

nguyền rủa người đàn bà này. MỘC Y ÁO, MỘC Y ÁO, MỘC Y ÁO.

Tiếp đó, Lam Nguyệt cất tiếng cười lớn. Tiếng cười ấy một lần nữa

vang lên, chấn động cả rạp hát, khiến những người có mặt sởn tóc gáy.
Bạch Bích nghĩ có lẽ người phụ trách âm thanh của đoàn bị điên mất rồi,
sao lại làm cho khán giả sợ chết khiếp đi thế?

Lam Nguyệt lấy trong người ra một con dao, cô vuốt ve đầu người

yêu, sau đó, ung dung đâm lưỡi dao vào ngực mình. Một dòng máu tươi
chảy ra từ ngực cô, nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng. Cô mỉm cười nhìn thẳng
về phía trước, người rung lên một hồi. Cô ngã xuống với một động tác rất
đẹp.

Trong khi khán giả trong rạp thở dài trước cái chết của Lan Na, Công

chúa cũng ngã xuống đất, nằm bất động. Khán giả đều cho rằng Công chúa
vì sợ quá mà ngất đi. Sau khi hai người con gái ngã xuống, sân khấu trở lên
yên lặng. Chỉ nhìn thấy hai xác người và một cái đầu trên mặt đất, cứ như
thế, phải đến mấy phút trôi qua. Sân khấu bất thình lình trở nên im ắng
khiến khán giả không hiểu ra làm sao. Mọi người cho rằng vở kịch đã đến
đoạn cao trào, đang tập trung chờ xem kết cục cuối cùng, thế nhưng bỗng
dừng cả lại. Chẳng lẽ vở kịch đã hết? Trong số khán giả đã thấy hiện tượng
nhốn nháo, có người đã rục rịch rời khỏi ghế ngồi, có một số người bắt đầu
tranh cãi ầm ĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.