LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 273

Bạch Bích cũng cảm thấy không yên tâm. Có cảm giác Tiêu Sắt trong

vai công chúa đột nhiên ngã xuống là hơi bất thường. Cô cho rằng trong
kịch bản không nên có tình tiết này. Cô đứng lên tỏ vẻ quan tâm nhìn về
phía hai người con gái đang nằm im trên sân khấu.

Lúc đó trên sân khấu bỗng dưng xuất hiện một thanh niên mặc âu

phục, hoá ra là đạo diễn La Chu. Dưới sân khấu mọi người cảm thấy hơi lạ,
có người đã bắt đầu có lời trêu chọc. La Chu xông ra sân khấu, anh vấp
phải Tiêu Sắt suýt nữa thì ngã, sau đó anh sờ lên mạch Tiêu Sắt, mấy giây
sau, anh cũng sợ quá ngã lăn ra đất. Lúc đó Diệp Tiêu bỗng từ bên cạnh
Bạch Bích đứng vụt lên, hô to:

- Nhất định là có chuyện rồi, tránh ra, mau tránh ra, tôi là cảnh sát

đây!

Anh nhảy ra khỏi chỗ ngồi chạy thật nhanh lên sân khấu, lôi tay La

Chu hỏi:

- Xảy ra chuyện gì rồi?

La Chu sợ quá, giương đôi mắt kinh hoàng nhìn Diệp Tiêu không biết

trả lời thế nào. Anh ngơ ngác chỉ tay về phía Tiêu Sắt đang nằm, nói:

- Cô ấy... cô ấy... chết rồi!

Trong khi Diệp Tiêu đang bận xem mạch Tiêu Sắt, từ dưới sân khấu

Bạch Bích nhìn thấy Lam Nguyệt bỗng nhiên đứng lên từ đằng sau Diệp
Tiêu và Tiêu Sắt. Lam Nguyệt bỏ cái đầu người giả ra khỏi người, “máu”
trên người cô đã chảy hết, toàn thân cô là một màu đỏ, ngay cả mặt cũng
dính rất nhiều máu, như vừa giết người xong. Mặt cô trắng bệch. Cô đứng
nhìn Diệp Tiêu và La Chu từ phía sau và cả Tiêu Sắt nằm trên sàn sân khấu.
La Chu trong nỗi sợ hãi kinh hoàng và Diệp Tiêu đang bận nhìn Tiêu Sắt
trên sàn đều không để ý đến Lam Nguyệt đã đứng dậy. Bạch Bích từ chỗ
ngồi của mình nhìn lên Lam Nguyệt trên sân khấu, trong lòng bỗng trào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.