LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 274

dâng một nỗi sợ hãi lạ kỳ. Miệng Lam Nguyệt lộ ra một vẻ rất đặc biệt, cô
ta quay người nhìn xuống dưới sân khấu. Bạch Bích cảm thấy hình như cô
ta đang nhìn mình, đúng rồi, cô ta đang nhìn Bạch Bích. Ánh mắt của Lam
Nguyệt vượt qua mười mấy hàng ghế hướng thẳng vào mắt Bạch Bích, sau
đó cô ta thong thả rời khỏi sân khấu, đi ra phía sau, biến mất khỏi tầm mắt
của mọi người.

Diệp Tiêu cảm thấy như có tiếng động phía sau, anh quay lại nhìn,

Lam Nguyệt đang nằm trên sân khấu đã biến mất, còn Tiêu Sắt, người đang
nằm cạnh anh, mặc bộ trang phục Công chúa Thành cổ Lâu Lan thì đã chết
thật rồi.

Tiêu Sắt chết rồi.

Diệp Tiêu thấy cảm thấy ủ dột, anh lắc đầu đứng lên, cố gắng nhấc La

Chu vẫn đang run rẩy nằm trên sân khấu dậy. Anh đưa mắt nhìn xuống
Bạch Bích ở dưới sân khấu, ánh mắt nặng nề của anh đã thông báo cho
Bạch Bích biết về cái chết của Tiêu Sắt.

Bạch Bích chìm đắm trên ghế, đầu cúi xuống, khóc một cách tuyệt

vọng.

Trên sân khấu, cái đầu giả kia vẫn đang lăn lông lốc...

3

- Diệp Tiêu hãy cứu tớ! - La Chu vội vàng kêu lên.

Anh nhìn thẳng vào mắt Diệp Tiêu, như sợ Diệp Tiêu bỗng đột nhiên

biến mất khỏi mắt anh không để lại chút vết tích nào. Trong phòng ngột
ngạt khó thở, có mùi gì đó rất khó chịu, đã trọn một ngày anh không ra khỏi
cửa, lại còn đóng chặt tất cả các cửa sổ. Từ sáng sớm tới giờ, cả ba bữa đều
ăn đồ nguội. Bộ mặt của anh càng khó coi, tóc rối bù thành một mớ hôi
rình, như lôi về từ đống rác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.