LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 280

không thể tin tưởng tớ nữa, họ không phải không tin vào khả năng của tớ,
trong điện thoại họ nói hiệu quả đêm diễn rất tốt, họ giải tán đoàn kịch vì
sợ bị nhiễm cái xúi quẩy của bọn tớ. Nói thật, lần đầu tiên công diễn bị chết
người ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, làm sao có thể nói là thuận lợi
được, ai chẳng sợ. Từ nay về sau, tớ chẳng còn được đứng trong cái ngành
này nữa rồi, tớ coi như đã bị họ tuyên án tử hình. Số phận, số phận thật
không công bằng! - La Chu thở dài não nề.

Diệp Tiêu ngồi nghe La Chu than thở, hôm nay anh đã nghe không

biết bao nhiêu lần. Anh chỉ biết lắc đầu, nhìn đồng hồ, đêm đã khuya rồi,
anh đứng lên, nói:

- La Chu, tớ không thể cứ chăm sóc cậu như thế này mãi được, tớ còn

phải đi giải quyết vụ án của tớ, cậu hãy tự lo nhé. Hãy mở các cửa sổ ra,
cho thoáng khí, đừng sợ, nếu không cậu sẽ bị mình làm cho chết ngạt đấy!

- Cảm ơn cậu, Diệp Tiêu! - La Chu cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi

chút.

- Thôi được rồi, tớ đi đây, tạm biệt!

Diệp Tiêu ra về, một mình anh bước đi trong cầu thang giữa đêm tối.

Trong phòng chỉ còn lại một mình La Chu. Anh thong thả bước đến

bên cửa sổ, nhìn ra trời đêm bên ngoài. Tay anh hơi run, anh đang đắn đo
xem có nên mở cửa sổ không. Cuối cùng, anh mở toang cửa sổ, một cơn
gió thu thổi ập vào, lạnh đến thấu xương.

4

Bạch Bích buồn bực đi đi lại lại, bỗng cô dừng bước, nhìn ra cảnh sắc

ngoài cửa sổ.

Đã 11 giờ đêm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.