LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 296

- Tôi hận bà!

Mẹ Bạch Bích trông rất đau khổ, vẫn nói:

- Xin lỗi!

Lam Nguyệt lắc đầu:

- Tất cả đã muộn rồi, muộn mất rồi!

Nói xong Lam Nguyệt bỏ đi, mẹ Bạch Bích nhìn theo bóng cô dần dần

biến mất.

Từ trong góc, người bạn nữ bệnh nhân của mẹ Bạch Bích lặng lẽ đứng

nhìn Lam Nguyệt bỏ đi.

Mẹ Bạch Bích tỏ ra cực kỳ tuyệt vọng.

6

Trời càng lúc càng lạnh, nhất là vào buổi tối, gió gõ vào cửa sổ, những

cành cây theo gió đập vào cửa kính phát ra những âm thanh kỳ quái và hắt
bóng vào trong phòng. Văn Hiếu Cổ không bật điều hoà, một mình ngồi
trước bàn. Trông ông ta già đi nhiều, ba tháng trước, ông ta như một người
mới ngoài 40 tuổi, sức lực dồi dào, thế mà bây giờ đã như người sắp bước
sang tuổi ngũ tuần. Ông xoa xoa hai bên thái dương, mái tóc lưa thưa đã
bạc nhiều, trên mặt xuất hiện những vết nám màu tro. Đó là biểu hiện của
người bước vào tuổi già và cận kề cái chết. Thế mà lúc này, ông lại đang
nhớ về tuổi thanh xuân của mình, nhớ về Phấn của ông.

Văn Hiếu Cổ mở ngăn kéo, lấy từ trong ngăn kéo ra một ít tế bào bọc

trong một cái túi đặc biệt trong suốt. Ông bắt đầu nhớ lại...

Sáng sớm hôm Giang Hà chết, Văn Hiếu Cổ bước vào căn phòng đó,

ông phát hiện ra thi thể Giang Hà. Ông vội vàng chạy đến bên Giang Hà thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.