LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 299

Phấn không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi túc trực bên linh cữu người chồng

quá cố, ba nén hương âm thầm cháy, những làn hương tỏa bay nhè nhẹ
trong phòng.

Lúc đó, Văn Hiếu Cổ nhớ lại tất cả, có cảm giác tất cả như đang ở

trước mắt. Thời gian và không gian như chệch hướng. Tất cả vẫn như đang
tiến hành. Thế giới mãi mãi ở tư thế hành động, không có quá khứ. Ông
cảm thấy đau hai vai, phải vất vả lắm mới ngồi thẳng lên được. Ông lại giở
mấy tấm ảnh khác ở trên bàn, nói chính xác đó là những bức di ảnh. Bức
thứ nhất là Giang Hà, cậu ấy vốn sẽ là con rể của Bạch Chính Thu; bức thứ
hai là Hứa An Đa, bức thứ ba là Trương Khai, bức thứ tư là Lâm Tử Tố,
Văn Hiếu Cổ đánh dấu gạch chéo trên ảnh của Lâm Tử Tố thể hiện sự căm
ghét của ông với anh ta.

Còn bức ảnh thứ năm, đó chính là ảnh của Văn Hiếu Cổ.

Ông nhìn vào ảnh, giễu cợt cười đau khổ. Sau đó ông gật đầu với

chính mình. Ông biết, thời gian của ông đã đến. Ông thong thả rời khỏi chỗ
ngồi, vuốt ve một lúc chiếc bàn làm việc đã phục vụ ông suốt nhiều năm
nay. Văn Hiếu Cổ quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bên ngoài chắc
là lạnh lắm, những cành cây đập vào cửa kính như đang nói chuyện với
ông.

Bỗng ông thấy đau đầu, những giọt mồ hôi rịn ra trên trán ông. Ông

đưa tay xoa lên tim, vẻ mặt đầy đau khổ, nhưng ông cố gắng chịu đựng.

Dần dần, cuối cùng ông cũng nghe thấy âm thanh đó, âm thanh đó

đang vang vọng ngay bên tai ông, luồn sâu vào trái tim ông: MUYO...
MUYO... MUYO...

Ông nghe thấy lời kêu gọi đến từ đồng hoang, nhưng ông không hề

cảm thấy sợ hãi, vì ông biết điều này sớm muộn cũng sẽ đến. Thậm chí ông
thấy trong lòng nhẹ nhõm và thanh thản, bởi ông biết rằng rồi sẽ có lúc ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.