LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 300

phải đối diện với nó. Người ta, ai cũng đều rất sợ cái ngày này, nhưng
không ai có thể tránh được, chẳng thà mặc kệ nó xảy ra tự nhiên, coi như
không có chuyện gì xảy ra còn hơn run rẩy như rơi xuống vực sâu. Văn
Hiếu Cổ thong thả đi ra khỏi phòng, bước ra hành lang tối om. Trong đêm
tối, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng ông vẫn cảm thấy chính xác hình
như mình nhìn thấy cái gì đó, thế là ông đi về phía đó.

Trong hành lang tối đen như mực, Văn Hiếu Cổ vừa đi vừa nói: Tôi

đến đây!

7

- Văn Hiếu Cổ mất tích mấy hôm rồi? - Diệp Tiêu lạnh lùng hỏi, chốc

chốc anh lại nhìn quanh, quan sát vẻ mặt những người trong Viện Nghiên
cứu Khảo cổ.

- Sáng hôm qua phát hiện Viện trưởng Văn không đi làm, chúng tôi

gọi điện đến nhà riêng cũng không có ai cầm máy, cho đến tận sáng nay,
vẫn không có tin tức gì của ông ấy. Viện trưởng Văn là người rất tuân thủ
giờ giấc, xưa nay chưa xảy ra tình trạng thế này bao giờ, đi làm luôn đúng
giờ, hàng ngày còn thường đến trước nửa tiếng. Chúng tôi rất lo cho ông
ấy. - Phó viện trưởng Viện Nghiên cứu Khảo cổ lo lắng nói.

Diệp Tiêu nhìn anh ta, hỏi bằng một giọng rất lạ:

- Xin lỗi, anh có tham gia đợt khảo cổ ba tháng trước ở Tân Cương

cùng nhóm ông Văn Hiếu Cổ không?

- Không, hồi họ đi Tân Cương chúng tôi ở nhà suốt, có chuyện gì

không vậy?

- Không có gì!

Phó viện trưởng như nhớ ra cái gì:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.