Sau khi lau xong, Bạch Bích đặt bình tro của bố cô trở lại vị trí ban
đầu. Sau hơn mười năm âm dương cách trở, cuối cùng họ đã được ở bên
nhau, có thể gặp gỡ nhau ở cùng một thế giới, Bạch Bích nghĩ, có thể đây
cũng chính là lý do mà mẹ cô lặng lẽ chờ đợi để được tự sát.
Sau khi hai bình tro đã được đặt ngay ngắn vào mộ, người công nhân
lại đậy nắp lại, sau đó lấy xi măng trát vào bốn phía xung quanh, cho đến
tận khi không còn một kẽ hở nào nữa, giống như một chiếc đinh cuối cùng
được đóng cố định vào cỗ quan tài. Mộ phần cuối cùng cũng đã được bịt
chặt, mãi mãi không bao giờ có thể mở ra được nữa, cũng không ai có thể
làm phiền giấc ngủ ngàn thu của họ được nữa.
Bạch Bích gật đầu, đặt một bó hoa tươi trước bia mộ, lặng lẽ ngắm
nhìn di ảnh của bố mẹ được khắc trên bia mộ.
Cô cứ yên lặng nhìn như vậy hơn mười phút, sau đó cô chợt quay sang
nói với Diệp Tiêu:
- Cảm ơn anh đã đi cùng em đến đây!
- Không có gì, hôm nay cũng đúng ngày anh được nghỉ.
Mấy hôm nay, trông Diệp Tiêu gầy đi nhiều.
- Anh biết tại sao hôm nay em lại muốn anh đi cùng em đến đây
không? - Cô khẽ hỏi.
- Em nói xem?
Bạch Bích nhìn vào mắt anh, nói:
- Bởi vì, em có một việc muốn nói với anh!
- Em nói đi!