LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 421

Bạch Bích ngừng lại một lát, lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó

khẽ nói:

- Chúng ta cưới nhau nhé!

Diệp Tiêu lấy làm kinh ngạc, như thể bị một viên đạn bắn trúng tim,

cơ thể khẽ lay động. Có cơn gió thổi lướt qua mái tóc anh, trong khoảnh
khắc, anh không biết nên trả lời như thế nào.

- Diệp Tiêu, hãy nhìn vào mắt em! Chúng ta cưới nhau đi! - Cô lại

nhấn mạnh giọng hơn, nói lại lần nữa.

Anh không nhìn vào mắt Bạch Bích, mà nhìn vào hai tấm ảnh trên bia

mộ. Bức di ảnh của Bạch Chính Thu và vợ ông đang lặng lẽ nhìn anh, như
thể đang nhờ cậy anh một thứ trách nhiệm nào đó. Diệp Tiêu bây giờ mới
hiểu, thì ra Bạch Bích muốn anh đưa ra quyết định trước mặt cô, người đã
mất đi cả bố và mẹ, cho nên mới nhờ anh đưa cô đến nghĩa trang. Anh
không lên tiếng, môi lạnh đến độ tím tái, gần như tê dại. Anh nhìn ra phía
sau lưng Bạch Bích, những hàng lau sậy khô héo bên sông bao quanh khu
nghĩa trang vẫn đang đung đưa trong gió, chốn này như là một thế giới
hoàn toàn tách biệt. Cuối cùng, anh cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Bích,
anh lờ mờ cảm nhận thấy, đôi mắt này dường như đã từng gặp gỡ từ lâu rồi.

Cơn gió tây thổi vù vù tới, trước mắt anh vô cớ bất chợt hiện lên nụ

cười của Lam Nguyệt.

2

Diệp Tiêu và Bạch Bích cuối cùng cũng kết hôn.

Buổi hôn lễ của họ tiến hành trong một đêm đông lạnh lẽo, hôn lễ

không được long trọng cho lắm, chỉ bày mấy bàn tiệc rượu, có lẽ là do họ
đã trải qua quá nhiều sự việc. Người thân của Bạch Bích gần như không có
một ai, chỉ có mấy người bạn ở phòng tranh. Còn bố mẹ của Diệp Tiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.