LỜI NGUYỀN LÂU LAN
Sái Tuấn
www.dtv-ebook.com
Chương 13
1
Lại một tháng nữa trôi qua, mùa đông lạnh lẽo đã chiếm lĩnh thành
phố này, chỉ là vẫn chưa có trận tuyết mà mọi người luôn mong đợi. Hôm
nay không phải là ngày nghỉ cuối tuần, cũng không phải là lễ Thanh minh
hay Đông chí, cho nên người đến thăm mộ không đông, trông vô cùng lạnh
lẽo vắng vẻ. Khu mộ này nằm ở bên cạnh một con sông nhỏ ở khu vực
ngoại ô thành phố, hai bên bờ sông có rất nhiều lau sậy, chỉ có điều thời tiết
giá lạnh quá khiến chúng đều khô héo cả, một vùng màu vàng khô héo
đang lay động trong gió, lặng lẽ chờ đợi mùa xuân năm sau.
Bạch Bích và Diệp Tiêu đứng ở trước một ngôi mộ, trên tấm bia mộ
làm bằng đá Đại Lý vừa mới khắc thêm tên của mẹ Bạch Bích, bên cạnh
còn có một cái tên khác nữa đã lặng lẽ chờ đợi suốt mười mấy năm, đó
chính là Bạch Chính Thu. Hôm nay, Bạch Bích vừa mới lấy tro của mẹ cô
ra khỏi Nhà tang lễ, có Diệp Tiêu đi cùng, đưa đến phần mộ của bố cô.
Phần mộ này lúc đầu là do mẹ cô chọn, phiến đá trên mộ không bị xây kín,
chính là để sau này bình tro của mẹ cô cũng có thể an táng bên cạnh bố cô.
Một người công nhân trong nghĩa trang giúp họ mở tấm bia đá ra, Bạch
Bích nhìn thấy bình tro của bố cô đang yên lặng nằm trong đó. Cô ôm bình
tro lên, lấy khăn tay lau chùi thật tỉ mỉ, giống như lúc nhỏ bố ôm cô vào
lòng vậy. Bình tro của bố cô đã nằm cô độc ở đây suốt mười mấy năm,
Bạch Bích có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương tỏa ra từ bình tro.
Bây giờ, mẹ cô cuối cùng cũng đã đến bầu bạn cùng ông, từ giờ về sau, ông
không còn bị cô độc nữa.