LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 443

Anh nhìn đồng hồ, đã rất muộn rồi, anh đút cuộn băng video vào túi,

sau đó nhìn khắp căn phòng một lần cuối, anh lại phảng phất ngửi thấy mùi
hương của Lam Nguyệt. Không, anh lắc đầu, bước nhanh ra khỏi phòng.

Chiếc cầu thang máy đời cổ đã ngừng hoạt động, anh bước vào cầu

thang bộ, đi xuống tầng trệt. Bầu trời bên ngoài đã bị màn đêm bao vây,
trong không khí tràn ngập bầu không khí ẩm ướt sau cơn mưa. Anh vẫy
một chiếc taxi, vội vàng trở về nhà.

Bên ngoài cửa sổ xe, sắc trời vẫn tối đen như mực.

5

Khi taxi vừa dừng lại ở bên dưới khu chung cư, Diệp Tiêu đưa cho tài

xế tờ 100 tệ rồi vội xuống xe luôn. Anh nhìn lên cửa sổ nhà mình ở tầng 6,
không có ánh đèn, có lẽ giờ này Bạch Bích đã ngủ rồi. Anh chạy lên cầu
thang, chạy với tốc độ nhanh nhất có thể, đột nhiên anh nhớ lại cảnh tượng
xảy ra vào buổi sáng sớm cách đây năm tháng.

Cuối cùng cũng đến được cửa nhà, anh lấy chìa khóa ra, thận trọng mở

cửa, cố gắng không gây tiếng động. Căn phòng tối đen, anh lần mở công
tắc đèn, sau đó khẽ đi vào phòng ngủ, nhưng Bạch Bích không ở trong đó.
Anh quay trở lại phòng khách và một căn phòng nhỏ hơn, cũng không thấy
bóng dáng cô đâu, liệu có phải cô đang tắm? Nhưng trong phòng vệ sinh
cũng không thấy, nhà bếp cũng trống không. Bạch Bích không có ở trong
nhà, vậy thì cô ấy đi đâu? Diệp Tiêu cảm thấy sống lưng lạnh buốt, anh
chợt lúng túng không biết phải làm thế nào, anh nhớ đến cuộc điện thoại
lúc gần 7 giờ anh gọi về nhà, Bạch Bích vẫn nghe máy, anh còn dặn dò cô
nghỉ ngơi sớm, nhưng giờ lại chẳng thấy cô đâu cả.

Anh chú ý đến tủ giá sách trong gian phòng nhỏ, bình thường tủ giá

sách đều đóng chặt, Bạch Bích nói, trong đó cất giữ tư liệu của bố cô để lại.
Thế nhưng lúc này đây, cửa tủ giá sách lại đang mở, mọi giấy tờ trong đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.