LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 445

phía sau Bạch Bích vẫn còn một chồng giấy dày, còn có cả mấy chục tấm
ảnh, trông có vẻ như những bức thư và giấy viết thư cũ kỹ. Tiếp đến, cô thả
tấm ảnh chụp chung của cô và Giang Hà vào trong đốm lửa đang rực cháy.

- Bạch Bích, em đang làm gì vậy? - Diệp Tiêu bước đến trước mặt cô,

nhìn gương mặt ánh lên sắc đỏ của ánh lửa chiếu rọi, nói:

- Bạch Bích, em mau xuống nhà nghỉ ngơi đi, bây giờ em không phải

chỉ có một người, mà là ba người. - Anh hạ thấp giọng, cố gắng để cho
giọng nói của mình thật dịu dàng ấm áp.

Bạch Bích không trả lời, lại lặng lẽ cầm một cuốn sổ mỏng ném vào

trong đám lửa, đó là cuốn sổ Nhiếp Tiểu Thanh tặng Giang Hà, bên trong
chép bài thơ “Đất hoang” của Eliot, lúc này đây, đất hoang cuối cùng cũng
rực cháy. Sau đó, lại đến một phong thư và mười mấy trang thư cũng bị
ném vào lửa, chúng đang giãy giụa, biến thành một nắm tro và từng mảnh
tro tung bay lên bầu trời.

Diệp Tiêu nhìn dáng vẻ này của Bạch Bích, anh cảm thấy toàn thân

lạnh toát, nụ cười mỉm cuối cùng của Lam Nguyệt đột nhiên chợt lướt qua
mắt anh, thật không ngờ trông rất giống khuôn mặt của Bạch Bích lúc này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, mặc dù hai người bọn họ không giống nhau,
nhưng chắc chắn có một điểm nào đấy hoàn toàn giống nhau.

Trời ơi, Bạch Bích rốt cuộc đang đốt thứ gì vậy? Cô đã cho một mồi

lửa để thiêu rụi tất cả mọi bí mật, sau đó chôn vùi câu đố mà không ai có
thể giải đáp được vào tận đáy lòng, như thể ngôi mộ cổ, chỉ có hóa thành
tro bụi thì mới không còn lo bị đạo chích nữa.

Không, Diệp Tiêu định lao đến, nhưng trong khoảnh khắc, tờ giấy cuối

cùng cũng đã bị Bạch Bích thả vào trong đám lửa.

Không còn gì nữa, chỉ còn lại tro tàn tung bay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.