LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 444

đều biến mất, chỉ còn lại cái tủ trống rỗng. Cô ấy đã đưa những giấy tờ này
đi đâu? Làm gì? Diệp Tiêu càng lúc càng cảm thấy căng thẳng, anh cứ đi đi
lại lại trong phòng, trong phòng vang lên những tiếng bước chân nặng nề
của anh.

Đột nhiên, anh chợt ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà.

Diệp Tiêu ngẩn người nhìn trần nhà, bên trên trần nhà là gì? Anh

thoáng run rẩy, mấy giây sau, anh liền lao ra khỏi phòng, chạy lên sân
thượng của tòa nhà.

Cơn gió trên sân thượng lại một lần nữa thổi tung tóc anh, anh giống

như một con dã thú gào thét tên Bạch Bích. Giọng anh lan tỏa, vang vọng
giữa bầu trời đêm, đột nhiên anh chợt ngừng bặt, bởi vì anh nhìn thấy ở
một góc sân thượng đang phát ra ánh sáng. Ánh sáng đó lấp lánh giữa màn
đêm u tối, giống như đám lửa ma giữa nghĩa địa.

Diệp Tiêu chạy về hướng đó, lúc đến gần, anh mới nhìn rõ, đó là một

đốm lửa, một đốm lửa đang cháy lặng lẽ, đốm lửa kề sát thùng chứa nước,
vừa vặn có thể cản được cơn gió to đang gào thét. Và cạnh đám lửa đó, có
một người con gái mặc váy trắng.

Đó chính là vợ anh.

- Bạch Bích!

Diệp Tiêu lên tiếng gọi vợ.

Bạch Bích quay đầu lại, ánh lửa chiếu vào mặt cô ửng hồng, càng

khiến cô trở nên xinh đẹp hơn, nhưng trong nền khung cảnh tối đen giữa
bầu trời đêm, lại ở trên tầng thượng, trông giống như đang ở trong nghĩa
địa. Cô mỉm cười với Diệp Tiêu, nhưng không nói gì, sau đó quay lại nhìn
đốm lửa. Trong tay cô cầm một nắm giấy, cô khẽ khàng thả chúng vào
trong đốm lửa, chúng từ từ bị đốt cháy thành tro bụi. Diệp Tiêu nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.