LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 57

Diệp Tiêu nhắm mắt lại. Anh nhớ đến khung cảnh lần đầu tiên nhìn

thấy khuôn mặt của Giang Hà. Đó là lúc vụ án mạng đầu tiên được chuyển
từ Trung tâm tin tức đến phòng Trinh sát hình sự này. Hôm đó trời rất đẹp,
ánh nắng chan hoà, còn trong cái hành lang dài ấy, lại đặc biệt tối và lạnh.
Anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng giải phẫu tử thi và nhìn thấy một nam
thanh niên còn trẻ nằm trên bàn phẫu thuật. Cán bộ pháp y đang bắt đầu
những đường mổ đầu tiên. Diệp Tiêu không dám làm kinh động người
khác, lặng lẽ đi đến cạnh bàn giải phẫu, lúc ấy anh mới nhìn rõ khuôn mặt
của Giang Hà.

Diệp Tiêu nhớ mãi cái khoảnh khắc ấy. Người thanh niên mà anh nhìn

thấy trên bàn giải phẫu đó, chính là anh. Khi anh phát hiện mình đang trần
truồng nằm trên bàn phẫu thuật, thân thể bị rạch một đường thẳng băng, lục
phủ ngũ tạng của mình đều hiện ra trước mắt. Cái cảm giác ấy chưa ai từng
trải qua - nhìn thấy xác mình bị mổ xẻ. Trong khoảnh khắc đó, toàn thân
Diệp Tiêu lạnh toát, giống hệt như người chết đang nằm trên bàn giải phẫu
kia. Anh đứng bất động nhìn mình nằm trên bàn giải phẫu, nhìn tim mình
đang bị cán bộ pháp y lấy ra đặt trên khay nhôm trắng. Vào giây phút đó,
anh cảm thấy trái tim mình bỗng đau nhói. Diệp Tiêu tự nói với mình: “Họ
đang mưu sát, họ đang giết mình, không, mình đã bị họ giết chết, mình đã
chết rồi!” Thế là anh hét lên với cán bộ pháp y:

- Dừng tay!

Cả căn phòng vang vọng tiếng kêu của anh, rồi sau đó lại trở lại với sự

im lặng chết chóc vốn có.

Người cán bộ pháp y đứng ngây ra, ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu, ánh

mắt lộ vẻ khinh miệt. Rồi anh ta lại nhìn vào bộ mặt của người thanh niên
đang nằm trên bàn giải phẫu. Người cán bộ pháp y hơi ngớ ra, rồi lại ngẩng
đầu lên nhìn Diệp Tiêu. Cuối cùng, một nụ cười thoáng qua trên môi anh ta.
Anh ta gật đầu nói với Diệp Tiêu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.