LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 56

Không biết là sau bao nhiêu lâu, có lẽ phải đến một thế kỷ. Trong

bóng đêm, anh nhìn thấy một tia sáng, giống như một khe hở nhỏ trong
hầm tối, tia sáng mảnh như một lưỡi dao, rạch đôi không gian hỗn độn.
Trong không gian ấy, anh nhìn thấy cửa lớn của kho lạnh ở Sở Công an mở
ra. Một bóng người xuất hiện ở hành lang trước cửa kho. Người đó đi về
phía anh. Cuối cùng, khuôn mặt của anh ta xuất hiện trong tia sáng. Anh
nhìn rõ khuôn mặt đó, đó là khuôn mặt của chính anh. Anh ta trông rất ung
dung và bình tĩnh. Anh ta cười với anh, chìa tay ra, đặt lên vai anh. Sau đó
anh ta lại chìa nốt tay kia ra, hình như muốn đưa vật gì cho anh. Diệp Tiêu
sợ không dám đưa tay ra nhận, anh kêu lên một tiếng thật to, tiếp đó, anh
nghe thấy tiếng còi xe ô tô vang lên.

Anh vội ngẩng đầu dậy, nhìn về phía trước, thấy mình đang ngồi trong

xe ô tô, hoá ra vừa nãy đầu anh đè lên núm còi trên vô lăng. Một giấc mơ,
chỉ là một giấc mơ mà thôi. Mà sao anh lại có thể ngủ quên trên vô lăng
được nhỉ? Chắc có lẽ là do anh đã quá mệt. Anh thở gấp, nhìn ra bên ngoài.
Trời đã tối, hôm nay anh phải mang xe về Sở.

Vừa nãy rõ ràng là mình đã hét lên. Vì sao lại mơ đến anh ta? Bây giờ

anh ta đã là một đống tro tàn rồi. Có lẽ mấy ngày gần đây, những lời nói to
trong mơ lúc anh ngủ gật ở phòng làm việc cũng có liên quan đến việc này.
Diệp Tiêu không kịp nghĩ thêm nữa, anh khởi động xe đi về Sở Công an.

4

Lúc anh về đến Sở Công an, mọi người đã về hết cả. Phòng làm việc

trống không, im lặng đến lạ kỳ. Diệp Tiêu thấy khát, anh uống một cốc
nước rồi ngồi vào bàn vi tính. Anh mở hồ sơ vụ án mạng của Giang Hà
trong máy. Trên góc trái màn hình hiện lên tấm ảnh của Giang Hà. Nhìn
khuôn mặt của Giang Hà, anh bỗng nhiên cảm thấy hình như khuôn mặt ấy
sắp thò ra khỏi màn hình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.