LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 58

- Ồ, giống thật. Tôi nói là anh rất giống với người đã chết.

Nói xong, anh ta cúi người xuống, tiếp tục công việc của mình.

Diệp Tiêu cuối cùng cũng thở phào, hoá ra người chết nằm trên bàn

giải phẫu kia không phải là anh, chỉ là người rất giống anh mà thôi. Anh lại
nhìn vào khuôn mặt của người kia, những đường nét của cằm, gò má, rồi bả
vai, sống mũi... tất tật đều rất giống. Nhưng, họ chưa đến mức giống nhau
như hai anh em sinh đôi. Thoáng nhìn thì thấy hơi nghi hoặc, nhưng nhìn
kỹ thì sẽ thấy không giống nhau đến thế. Tóm lại là vẫn có thể dễ dàng
phân biệt được hai người với nhau. Hơn nữa, còn có một thứ anh chưa nhìn
thấy. Đó là đôi mắt của người chết.

Mấy phút sau đó, Diệp Tiêu cứ cảm thấy mình hình như bị ngâm trong

dung dịch phoóc môn, thành một tiêu bản cơ thể người sau khi mổ, cho đến
khi thi thể của người thanh niên trên bàn giải phẫu được khâu lại, rồi đẩy
vào nhà lạnh mới thôi. Sau khi bước ra khỏi nhà xác, Diệp Tiêu mới hỏi kỹ
tên của người chết. Từ đó anh vĩnh viễn ghi nhớ cái tên đó - Giang Hà.

Diệp Tiêu cuối cùng đã trở về lại với thực tại, xem kĩ lại hết toàn bộ

những tài liệu về người chết đang hiện trên màn hình.

Bỗng cửa bật mở, Diệp Tiêu giật nảy mình, quay đầu lại nhìn, mới

phát hiện hoá ra là Phương Tân, một cán bộ pháp y trẻ mới được điều về Sở
Công an làm việc. Phương Tân tuổi tác cũng trạc tuổi Diệp Tiêu, mắt đeo
kính, trông rất thư sinh, mình khoác một chiếc áo choàng màu trắng.

Diệp Tiêu thở hắt ra, nói:

- Phương Tân, là cậu à, làm tớ giật cả mình!

- Thế cậu nghĩ là ai? Mấy ngày nay tinh thần cậu có vẻ không ổn định

thế nào ấy? Tôi vừa đi qua dưới nhà, nhìn thấy phòng làm việc của các cậu
vẫn sáng đèn, tôi đoán chắc cậu vẫn đang ngồi điên cuồng làm việc ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.