LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 75

đến giải quyết. Nhưng từ hôm ấy bố mẹ Giang Hà chưa tới lấy, cháu là vợ
chưa cưới của nó, tất nhiên có thể mang đi được.

Bạch Bích đưa tay ra, do dự một lúc, cuối cùng cô cũng kéo ngăn kéo

ra. Sau khi dừng lại một lúc, cô ngẩng đầu lên nói với Văn Hiếu Cổ:

- Xin lỗi Viện trưởng Văn, cháu có thể ở lại đây một mình một lúc

được không?

- Ồ, không sao, chú có thể hiểu được tâm trạng của cháu, được, chú đi

giải quyết một số việc ở Viện, chốc nữa lúc đi ra cháu đừng quên khoá cửa
nhé.

Nói xong, Văn Hiếu Cổ nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng, thuận tay đóng

luôn cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Bạch Bích, trống trải, cửa đóng, im

lặng không một tiếng động. Có lẽ cái đêm Giang Hà chết cũng giống như
thế này. Cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, trong lòng càng lúc càng cảm
thấy bế tắc, giống như bị rơi xuống đầm lầy, giãy giụa mãi không thoát ra
được và ngày càng bị chìm nghỉm vào trong cái vòng quay của số mệnh.

Bạch Bích lại cúi đầu xuống, đồ đạc trong ngăn kéo không nhiều, có

mấy tờ báo số tháng trước được xếp gọn gàng, mấy quyển sách lịch sử và
mấy quyển sách chuyên ngành Khảo cổ, quyển dày nhất là quyển “Nghiên
cứu lịch sử”. Còn có một đôi găng tay, một cái kính lúp, mấy cái kẹp nhỏ
và mấy cái thẻ tre. Đây đều là những vật thường dùng của Giang Hà khi đi
khảo cổ. Phía trong cùng của ngăn kéo có một chùm chìa khoá. Cô cầm
chùm chìa khoá lên, cô chưa bao giờ nhìn thấy Giang Hà có chùm chìa
khoá này, có thể là chìa khoá dự phòng. Không còn vật gì khác, tất cả chỉ
có vậy. Bạch Bích thở dài, cô như đang chờ đợi, chờ đợi phát hiện ra cái gì,
nhưng, nếu như thật sự có một vật gì đó quan trọng thì chắc là cảnh sát đã
mang đi điều tra rồi. Bạch Bích lắc đầu, cầm quyển “Nghiên cứu lịch sử”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.