LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 76

lên, thuận tay lật mấy trang, bỗng nhiên từ trong quyển sách rơi ra một
cuốn sổ tay nhỏ.

Bạch Bích cẩn thận xem xét cuốn sổ tay này, mỏng, bìa màu trắng, cô

nhẹ nhàng mở nó ra thì thấy ngay những dòng chữ được viết bằng bút mực
đen ngay trên trang đầu tiên:

Đất hoang[6]

Tôi đã tận mắt nhìn thấy Xibila ở Cumai ngồi trong chai. Khi bọn trẻ

hỏi: “Bà muốn gì, Xibila?” Xibila trả lời: “Muốn chết!

(Tặng Ezra Pound - người bậc thầy cao hơn tôi)

I. Lễ mai táng người chết

Tháng tư là tháng khắc nghiệt, gây ra

Màu tím tử đinh hương của đất, rồi hòa

Ký ức với ước mong, và gây xúc động

Nguồn cội mơ màng bằng mưa xuân trút xuống.

...

Hoá ra là “Đất hoang” của Eliot. Trước kia Bạch Bích đã đọc qua, tuy

không dám nói là rất thích, nhưng trong đó có mấy câu có ấn tượng rất sâu
sắc với cô. Nhưng cô có thể nhận ra, nét bút này không phải của Giang Hà.
Chữ của Giang Hà hơi thô, còn chữ trong cuốn sổ thì rất mảnh và đẹp, chắc
phải là chữ của một người con gái. Cô lại giở tiếp mấy trang nữa, đúng rồi,
chính là trường ca đó, được chép đầy mấy trang giấy cho đến hai dòng cuối
cùng: “Bình yên, bình yên, bình yên.”

Cuối cùng là tên tác giả bài thơ, tất nhiên là Eliot.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.