LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 78

cho chúng vào trong túi xách, sau đó vội vàng bước ra khỏi phòng và khoá
cửa lại.

Cô không muốn gặp lại Văn Hiếu Cổ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi

Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Cô không thể chịu đựng nổi không khí ở đây
nữa, cho dù đây đã từng là nơi rất quen thuộc của cô. Cô đi qua dãy hành
lang tối, vừa bước đến cổng chính thì từ phía đối diện có một người đàn
ông dáng cao to đi tới.

Ông ta cười cười với Bạch Bích nói:

- Cháu là Bạch Bích đúng không? Lớn quá rồi, có nhớ ai không?

Bạch Bích nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, ông ta khoảng

35, 36 tuổi. Cô cố gắng lục trong trí nhớ để tìm lại khuôn mặt này, cuối
cùng cũng hiện ra những hình ảnh mờ nhạt. Cô nói ngắt quãng:

- Hồi ấy, bố cháu hình như bảo cháu gọi chú là chú Lâm, đúng không

ạ?

- Trí nhớ của cháu thật tốt, chú vẫn còn nhớ lúc nhỏ cháu vẫn hay ngồi

vẽ ở phòng làm việc của bố cháu, có lần còn vẽ cả lê và táo lên trên bản đồ
di chỉ khảo cổ. Chú là Lâm Tử Tố, là người phụ trách quản lý các di vật
khai quật được.

Bạch Bích gật đầu. Cuối cùng cô đã nhớ ra người đàn ông đang đứng

trước mặt. Hồi đó, Lâm Tử Tố còn là một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi,
vừa vào Viện Nghiên cứu. Cô còn nhớ lúc đó Lâm Tử Tố thường ăn mặc
rất mốt.

Cô nói:

- Chào chú, hôm nay cháu chỉ đến xem lại nơi Giang Hà xảy ra

chuyện thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.