LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 73

- Đúng rồi, nếu người chết có thể nói được thì tốt quá.

- Tất cả đồ ở đây đều chưa ai đụng đến, vẫn nguyên xi như hôm Giang

Hà xảy ra chuyện. Sở Công an đến xem xét rất kỹ nhưng không phát hiện
thấy gì bất thường, ngoài việc máy tính bị cậu ấy tắt đột ngột và thiết bị
khảo cổ bị cậu ấy trực tiếp rút ổ cắm để tắt nguồn. Điều đó có thể khẳng
định trước khi chết, cậu ấy đang làm việc với cái máy tính và thiết bị khảo
cổ này. Có lẽ có việc gì đặc biệt làm gián đoạn công việc, khiến cậu ấy phải
rút nguồn điện ra ngay lập tức. Cháu lại đây, chúng đều ở đây.

Văn Hiếu Cổ chỉ vào thiết bị khảo cổ và bộ vi tính trên cái bàn trước

mặt.

Bạch Bích tới gần nhìn những đồ vật ấy, cô cảm thấy có một luồng khí

đặc biệt xộc đến, trán cô bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Sau đó, Văn Hiếu Cổ lại chỉ xuống đất, sắc mặt căng thẳng nói:

- Sáng sớm hôm ấy, thi thể Giang Hà được phát hiện ở chỗ này.

Ông ngẩng đầu lên, thở dài một cái rồi nói tiếp:

- Mặt cậu ấy úp sấp xuống đất, đầu hướng về phía cửa, môi dính

xuống đất, hai tay nắm chặt, nghe nói, sau khi chết họ không tài nào gỡ các
ngón tay của cậu ấy ra được, cuối cùng phải dùng đến kìm để gỡ ra.

- Trong tay anh ấy đang cầm cái gì ạ?

Văn Hiếu Cổ nhìn vào gương mặt Bạch Bích từ từ nói:

- Trong tay cậu ấy chẳng có gì cả.

Bạch Bích im lặng, cô không cần phải nói gì lúc này, chỉ nhìn chằm

chằm xuống đất, tưởng tượng ra khung cảnh hôm ấy. Cô như nhìn thấy
Giang Hà ngã dưới chân mình, giơ ra một bàn tay đang nắm chặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.